Lúc Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư ăn cơm xong thì đã hơn mười giờ. Tưởng Dư hẹn bạn đi hát ktv, còn cậu lại không có hứng thú với những hoạt động tập thể này nên tự mình đón xe về nhà.
Chiếc xe taxi chạy nhanh vun vút trên đường, dần đi xa khỏi trung tâm thành phố. Những ánh đèn lấp lánh tỏa ra từ các tòa cao ốc mọc như rừng bên ngoài cửa sổ, biến hóa khó lường hệt như dải ngân hà đang đổ xuống.
Khác xa với Lư Thành trong trí nhớ, Lý Thanh Đàm nhắm mắt lại, gió đêm phả vào mặt, khô ráo, mát lạnh, xen lẫn là vô số mùi xăng.
Thời gian thanh tĩnh và yên lòng như vậy kéo dài đến lúc cậu xuống xe, tiếp đó bị một cuộc gọi đúng như trong dự đoán cắt ngang.
Lý Thanh Đàm ngồi trên bậc thang lên cầu trượt cho con nít chơi trong tiểu khu, nghe Lý Chung Viễn trách móc từ câu này đến câu khác.
“Sáng sớm hôm nay thư ký Hà gọi điện thoại cho ba, nói con phải đến đồn công an vì đánh nhau, có chuyện gì xảy ra với con vậy?”
À, buổi sáng gọi điện thoại nhưng bây giờ ba mới nhớ đến con.
“Có phải con đã quên mất lý do tại sao ba đưa con đến Lư Thành rồi không??”
Vì đánh nhau.
“Nếu như con còn làm mấy chuyện như vậy nữa thì con lập tức cút ra nước ngoài ngay cho ba.”
Cút thì cút.
Lý Chung Viễn nói trong điện thoại một câu thì trong lòng Lý Thanh Đàm cũng đáp lại từng câu một, thật nhàm chán, cũng chẳng thú vị.
Cậu móc móc lỗ tai, đột nhiên cắt ngang lời của Lý Chung Viễn: “Con biết rồi, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu.”
Lý Chung Viễn trở tay không kịp khi cậu bất ngờ nhận sai như vậy, im lặng mấy giây mới nói tiếp: “Chỉ còn một năm nữa thôi, lên lớp mười hai ba sẽ đón con về lại, đến lúc đó chờ thi đại học xong, con sẽ chào đón một cuộc sống mới tốt đẹp.”
Lý Chung Viễn đã nói câu này rất nhiều lần kể từ lúc quyết định đưa cậu đến Lư Thành, Lý Thanh Đàm cảm thấy chán ghét và mệt mỏi từ lâu rồi nên cũng lười tranh cãi với ông.
Lý Chung Viễn thở dài: “Được rồi, chỗ ba còn có chút chuyện, con tự xem mà làm đi.”
Dường như ông luôn bề bộn nhiều việc vậy.
Hồi bé bận rộn không có thời gian đến thăm cậu và mẹ. Sau khi mẹ qua đời không có thời gian đến gặp bà một lần cuối cùng. Bây giờ cũng giống như vậy, không có thời gian để ý đến cậu.
Lý Thanh Đàm đã quen với việc đó.
Về đến nhà, căn hộ thật rộng lớn mà lại hiu quạnh vô cùng. Cậu đứng ở ban công hút thuốc, khói trắng bốc lên, một làn gió thổi đến đã bay biến mất.
Bầu trời phương xa đen sâu thăm thẳm, hiện lên màu xanh đậm nặng nề, vô số những vì sao sáng ngời.
Có lẽ ngày mai sẽ là một ngày có khí trời tốt.
…..
Lúc sẩm tối, Vân Nê về nhà sau khi đã phát tờ rơi xong. Cô mơ mơ màng màng ngủ mấy giờ đồng hồ, khi tỉnh lại đã là mười một giờ đêm.
Cô đứng lên nấu qua loa một tô mì sợi lấp đầy bụng. Sau khi ăn no thì đi tắm, nhét số quần áo đã chất đống mấy ngày nay vào trong máy giặt.
Chiếc máy giặt này được Vân Liên Phi mua ở chợ đồ điện gia dụng cũ vào năm ngoái, vừa nát vừa vũ, âm thanh phát ra lúc giặt quần áo rất to.
Vân Nê đứng dậy đóng nắp, cầm điện thoại ngồi xuống bên cạnh bàn. Trong điện thoại nhận được tin nhắn Chu Hành gửi đến, hỏi cô sao hôm nay không đến làm việc.
Cô không trả lời, mở phần nghe tiếng Anh ra và bắt đầu làm bài.
Thành tích của Vân Nê ở Tam Trung được xem là vượt bậc, chủ nhiệm lớp cũng hiểu tình cảnh gia đình cô, nên luôn mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện Vân Nê bình thường trốn tiết tự học tối để đi làm thêm. Song lúc trước chủ nhiệm cũng đã nói khi đến lớp mười hai sẽ không để cô tự do như vậy nữa.
Cũng may là cô đã bàn bạc công việc ở quán BBQ xong xuôi, tuần thứ hai sau khi khai giảng sẽ bắt đầu đi làm, thời gian làm việc và tiết tự học tối không trùng nhau.
Đêm dần khuya, bóng người cúi đầu làm bài trước bệ cửa sổ vẫn mãi không rời đi.
Lại là một đêm không gió cũng chẳng mưa.
Một ngày mới đến, sự phồn hoa vào đêm tối của thành phố cũng rút đi, những thứ náu mình trong góc u tối và cũ kỹ lại được phô bày dưới ánh nắng một lần nữa.
Mỗi người trên thế gian đều có nhiệm vụ riêng. Những con người mặc đủ mọi kiểu quần áo qua lại ở mỗi nơi trong thành phố. Phong cách học tập nghiêm túc ở khuôn viên trường học. Các tòa văn phòng cao vút trong mây và những trung tâm thương mại mọc san sát nhau…..
Cuộc sống trôi qua từng ngày, tuần này đến tuần khác, cái này mất đi thì cái khác lại sinh ra.
Công việc làm thêm cuối cùng của Vân Nê trước khi khai giảng là phát tờ rơi quảng cáo cho một công ty máy lọc nước ở khu mua sắm gần Tam Trung.
Những người làm cùng cô hôm nay là hai nam sinh và một nữ sinh, bốn người vừa đi vừa phát. Ba người họ đến cùng nhau nên nhanh chóng tụ tập một chỗ để trò chuyện.
Vân Nê không rành mấy chuyện giao tiếp, bình thường lúc ở trường cũng đơn độc một mình, bạn bè quen biết chỉ lác đác vài người.
Nhiệt độ hôm nay hơi cao, không khí rất oi bức, có dấu hiệu mưa như thác đổ. Cô ôm tờ rơi đứng một bên, nhìn người đi đường lui tới.
Lý Thanh Đàm xuất hiện trước mắt cô vào thời điểm này.
Lúc ấy nam sinh đi ra từ trong con ngõ ở đối diện, Vân Nê còn tưởng mình nhìn lầm nhưng sau khi nhìn kĩ một lúc thì xác định đó chính là cậu.
Vì những người đã nhìn thấy khuôn mặt cậu sẽ rất khó mà quên được.
Nam sinh mặc áo phông trắng và quần lửng đen, mái tóc đen nhánh được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng. Cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại, nhịp bước chân rất chậm. Hoàng hôn lờ mờ đang buông xuống ở sau lưng cậu, sự đan cài giữa ánh sáng và bóng tối khiến những đường nét ngũ quan của cậu trông càng góc cạnh và sắc sảo hơn.
Gió bắt đầu nổi lên.
Dường như đến lúc này cậu mới lấy lại tinh thần, nhanh chân bước băng qua đường cái, cái bóng bị kéo ra rất dài, mãi đến khi cậu biến mất trong dòng người.
Vân Nê thôi nhìn, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi đến đầu đường, bầu trời bỗng nhiên có sấm đánh. Cơn bão mùa hè đến một cách đột ngột và dồn dập, nước mưa trút xuống.
Bốn người họ đều không mang theo dù, cầm tờ rơi che trên đầu và chạy nhanh đến cửa vào của một cửa hàng tiện lợi cạnh đó để trú mưa.
Nước mưa lạnh như băng rơi xuống xóa bỏ sự ngột ngạt và nóng bức những ngày gần đây, trong không khí đều là hơi nước ẩm ướt. Nữ sinh tên Từ Tĩnh làm cùng với cô chậm rãi lau nước mưa dính trên mặt, giọng nói hơi buồn bực, “Không phải bảo hôm nay không mưa sao, phiền chết đi được, sáng nay tớ mới gội đầu.”
Nam sinh cười nói: “Mùa hè mà, thời tiết thay đổi rất nhanh, dự báo thời tiết cũng không ngờ được.”
Dứt lời thì đưa một tờ khăn giấy cho cô bạn ấy, thuận tiện đưa một tờ cho Vân Nê, “Mau lau đi, tóc cậu cũng ướt rồi.”
Vân Nê nhận lấy và nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Ngô Dương mượn cơ hội này để nói chuyện với Vân Nê, “Mà này, cậu học ở trường nào vậy, mấy lần trước đi làm thêm chưa từng gặp cậu.”
“Tam Trung.”
“Ồ, vậy là chúng ta không học chung trường rồi, tớ học Tứ Trung, hai cậu ấy học Nhị Trung.” Ngô Dương lại hỏi: “Bọn tớ học lớp mười một, còn cậu?”
Vân Nê quay đầu nhìn cậu ta, “Tôi học lớp mười hai.”
“Thế là đàn chị rồi.” Ngô Dương lại nói thêm mấy câu, thấy Vân Nê không có hứng thú lắm nên cũng không nói chuyện với cô nữa.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, càng ngày càng có nhiều người ra vào cửa hàng tiện lợi. Vị trí nhỏ trước cửa cũng nhanh chóng đầy ắp người.
Trong cửa hàng, Lý Thanh Đàm ăn xong miếng Oden cuối cùng thì ngồi im nhìn nữ sinh đứng bên ngoài cửa kính một lúc lâu.
Kể ra thì cũng rất trùng hợp, từ sau chuyện ở đồn công an lần trước, đây đã là lần thứ hai cậu gặp cô ở bên ngoài.
Chỉ là mỗi lần gặp thì cô đều đang làm việc.
Tiệm net, cổng tiểu khu, cửa hàng tiện lời, không có ngoại lệ.
Hình như hôm nay lại đang phát tờ rơi.
Lý Thanh Đàm nhìn xấp tờ rơi quảng cáo màu xanh được cô ôm trong tay, vì dính nước mưa nên tờ giấy có hơi cuốn lại nhẹ.
Cậu hơi híp mắt, muốn xem thử trên đó viết gì.
Đang định nhích đến gần để xem, nhưng dường như nữ sinh đã nhận ra gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại. Thế là hai người đối mặt nhau qua lớp cửa kính một cách bất ngờ.
Lần đầu tiên Lý Thanh Đàm nhìn thấy vẻ ngoài của nữ sinh ở khoảng cách gần và rõ như vậy.
Dáng mắt rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài, con ngươi màu hổ phách trong veo. Sống mũi cao thẳng, da thịt trắng trẻo như ngọc, trên mũi có một nốt ruồi rất nhỏ.
Có lẽ cô không ngờ mình sẽ gặp được cậu ở nơi này.
Vẻ mặt cô không lạnh nhạt và hời hợt như mấy lần trước mà trông hơi ngây ngô.
Có một sự tương phản thú vị.
Tự dưng Lý Thanh Đàm muốn cười.
Một giây kế tiếp.
Cậu thật sự bật cười.
__