Nhưng tốc độ của Trần Gia Ngư lại rất từ từ, không nhanh không chậm.
Dựa trên tốc độ hiện giờ của cậu, khi đi bộ đến ngã tư cách hai trăm mét phía trước, đèn đỏ sẽ chuyển sang xanh. Rẽ phải ở ngã tư đó và đi bộ thêm ba trăm năm mươi mét nữa là đến ngôi trường mà cậu đang theo học, Trường trung học Phổ thông Thực Nghiệm Thành phố Hán Sở.
Nó đã quen đến mức cậu có nhắm mắt cũng không đi nhầm.
Trong lần trùng sinh đầu tiên, lúc đầu Trần Gia Ngư cứ tưởng rằng đó là một kỳ ngộ.
Cậu cảm thấy rất thú vị, rất hào hứng, thậm chí còn đầy tham vọng. Cậu định sử dụng ký ức của lần trước để khiến mình được sống như nam chính trong mấy bộ tiểu thuyết trùng sinh. Nhưng điều cậu không bao giờ ngờ tới là vào ngày kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Sau khi lặp đi lặp lại thêm vài lần nữa, Trần Gia Ngư bắt đầu sợ hãi.
Chẳng lẽ cuộc đời của mình sẽ cứ luân hồi như thế này mãi sao?
Trần Gia Ngư không cam tâm, cậu đã thử hầu hết mọi phương pháp mà mình có thể nghĩ ra, cố gắng đưa số phận của mình quay về quỹ đạo bình thường.
Chẳng hạn như gặp gỡ những người khác nhau, hoặc làm những việc khác nhau.
Hoặc thậm chí là đi đến một nơi khác, hay rời xa thành phố này...
...
Nhưng dù cậu có làm gì đi chăng nữa thì lúc tiếng chuông thứ năm sau khi kết thúc kỳ thi đại học vào buổi chiều vang lên, mọi thứ sẽ được thiết lập lại.
Mọi cố gắng của cậu, mọi dấu vết để lại đều bị một thế lực vô hình nào đó xóa sạch, ngoại trừ ký ức mà cậu có thể giữ lại thì tất cả những thứ còn lại đều sẽ quay về điểm xuất phát ban đầu.
Thậm chí, khi kết thúc một lần luân hồi nào đó, cậu còn tâm sự mọi chuyện với Thẩm Niệm Sơ.
Nhưng ở lần luân hồi tiếp theo, cô vẫn gọi cậu lại, đứng trước mặt cậu, nói ra y nguyên những lời này.
Trần Gia Ngư cuối cùng cũng nhận ra.
Vô ích!
Tất cả mọi thứ cậu làm đều không có tác dụng!
Không thể thay đổi bất cứ điều gì!
Khi nghĩ về điều ấy, Trần Gia Ngư cũng từng rất hoang mang và đau khổ.
Cậu không biết ý nghĩa, hay giá trị của một cuộc sống cứ mãi lặp đi lặp lại như thế là gì?
Tại sao một điều như vậy lại xảy ra với cậu chứ?
Cậu cũng phẫn uất, bất bình, và thậm chí là buông xuôi.
Nhưng khi ngày tháng trôi qua, những cảm xúc như hoang mang, đau đớn, phẫn uất, buông xuôi cũng dần cạn kiệt.
Trần Gia Ngư cuối cùng cũng chấp nhận sự thật…
Rằng có lẽ cậu sẽ ở mãi trong mê cung số phận này, bị cuốn vào vòng luân hồi bất tận.
Cậu đã nghĩ thông suốt.
Nếu đã bất lực trước uy quyền của số phận thì chẳng bằng khuất phục và hưởng thụ.
Chí ít cậu vẫn còn hai người thân thiết nhất trên thế giới này, và họ cũng là một trong số ít người mà cậu rất quan tâm.
Ngay cả trong một cuộc đời lặp đi lặp lại, cậu vẫn sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt hơn với họ.
...
"Trần Gia Ngư!"
Có tiếng rống vang lên từ bên kia đường.
Vừa dứt lời, người đó đã vội vã chạy tới.
Đó là một nam sinh gầy gò, thấp hơn cậu một chút, đầu tóc bù xù như ổ gà, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, vài bước đã băng qua đường, đến trước mặt Trần Gia Ngư chỉ trong nháy mắt.
Trần Gia Ngư không hề ngạc nhiên: "Hầu tử."
"Mịa kiếp, đã nói một trăm lần rồi không được gọi tao là hầu tử, tên của tao là Hầu Tử Phàm!" Đối phương nhe răng ra cười.
Trần Gia Ngư: "Được rồi, hầu tử."
Hầu Tử Phàm ăn miếng trả miếng, "Giáp ngư!" (*)
Trần Gia Ngư: "..."
Oan oan tương báo, tổn thương lẫn nhau.
Không tốt, không tốt chút nào.
Hầu Tử Phàm tiến lên đi cạnh Trần Gia Ngư, sau đó hỏi: "Đúng rồi, Trần Gia Ngư, mày làm xong hai tờ cuối của bài thi mô phỏng môn toán chưa? Khi nào đến lớp cho tao mượn chép một lúc."
"Rồi."
"Không hổ là anh em tốt ngồi cùng bàn, rất nghĩa khí!" Hầu Tử Phàm lập tức giơ ngón cái lên để khen ngợi, sau đó hỏi: "Mà này, hôm qua mày có xem trận Real Madrid đá với Barca không? Cmn,
Phải gọi là quá đặc sắc, pha lật ngược tình thế quá kinh khủng, mày nghe tao kể này..."
“Barca đánh bại Real Madrid 3-2, và Messi là người ghi bàn thắng ở phút cuối đúng không?” Trần Gia Ngư ngắt lời. Thằng bạn này là một fan cứng của Messi, nếu không có ai ra ngăn thì cậu ta có thể nói về chuyện này từ sáng sớm đến tối mịt.
"Hả? Sao mày biết? Tối qua mày cũng xem trận đấy à? Không phải bình thường mày không có hứng thú với bóng đá hay sao?"
"Không, đoán ra đấy."
"Không tin, đoán mà lại chính xác như vậy?" Hầu Tử Phàm lộ vẻ hoài nghi, "Nhất định là mày lén xem lúc nửa đêm."
Trần Gia Ngư mặt không đổi sắc chế nhạo: "Hâm à, thời buổi nào rồi, học sinh trung học đủ tiêu chuẩn nào có thích xem bóng đá? Chơi mấy con game không sướng hơn à? Ngay cả đọc sách làm đề cũng bình thường hơn xem bóng đá?"
Hầu Tử Phàm: "..."
Hầu Tử Phàm không thèm tranh cãi về vấn đề này mà chỉ tán phét với Trần Gia Ngư suốt quãng đường, rằng Barca kinh khủng như thế nào, Messi đá hay ra làm sao, cho đến khi ngôi trường cách đó không xa xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Lúc này, một chiếc Audi A8L màu đen đang đi sát vào lề đường, rồi nó dừng lại cách cánh cổng không xa.
Khi cửa xe Audi mở ra, Hầu Tử Phàm nói được nửa chừng thì ngừng lại, sau đó đưa tay ra, vỗ mạnh vào vai Trần Gia Ngư, "Này, nhìn đằng kia kìa."
Trần Gia Ngư đưa mắt sang nhìn cảnh tượng đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần.
Một cô gái bước xuống khỏi cửa ở tay lái phụ của chiếc Audi.
Mái tóc đen dài được buộc thành một búi thấp, và mặc dù đang mặc một bộ đồng phục học sinh đời cũ không được thon gọn, nhưng cô ấy để lộ ra một tấm lưng thẳng và đôi chân rất dài. Khuôn mặt nhỏ nửa lộ ra ngoài với đường nét tinh xảo. Cô đứng ở đó mà chẳng khác một cơn gió thổi qua tiết trời nóng bức này, quả thực khiến con người ta cảm thấy đến mắt còn sảng khoái.
Hầu Tử Phàm cảm thán: "Cmn, mới có một tháng không gặp, sao tao lại thấy Thẩm Niệm Sơ hình như lại xinh đẹp lên?"
"Còn nữa, nhìn chiếc xe chở cậu ấy đi, Audi A8L, bét ra phải hơn một trăm vạn."
“Tao nghe người ta nói rằng ba của Thẩm Niệm Sơ là giáo sư, còn mẹ là chủ một công ty trang sức, điều kiện gia đình khá giả, vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi… Chậc chậc, cái món đầu thai này quả đúng là một kỹ năng sống..."
Hầu Tử Phàm đang lải nhải bày tỏ nỗi lòng hâm mộ thì không ngờ Trần Gia Ngư ở bên cạnh đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn cậu ta, "Có thể bớt nói vài câu đi được không?"
Cậu đã nghe những lời này của Hầu Tử Phàm hàng trăm lần, nhiều đến nỗi đã quá mệt mỏi với nó.
Ngay khi Hầu Tử Phàm vừa im lặng, Trần Gia Ngư lại nói: "Đúng rồi, mày cứ lên lớp trước đi."
Hầu Tử Phàm sửng sốt: "Sao vậy?"
"Tao còn có việc phải làm."
"Việc gì thế?"
"Không có gì, dù sao mày cứ đi trước đi."
Hầu Tử Phàm chợt nghĩ tới điều gì nên lập tức giơ tay, tự tát nhẹ vào miệng, áy náy nói: "Ôi, là lỗi của em... Không nên nhắc đến Thẩm Niệm Sơ trước mặt anh, anh đừng giận em."
Trần Giai Ngư: "??? Sao tao lại phải giận?"
"Đừng cố tỏ vẻ mạnh mẽ nữa." Hầu Tử Phàm vươn tay vỗ vỗ vào vai cậu, thở dài nói: "Cuối học kỳ trước chẳng phải mày tỏ tình với Thẩm Niệm Sơ xong bị từ chối hay sao?
"Thậm chí còn bị chụp lại rồi đăng lên trang confession của trường."
"Nếu tao là mày, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu. Hiểu, tao hiểu mà."
(*): Giáp ngư cũng có nghĩa là con ba ba