Tháng ngày ấy, anh chiếm trọn cõi lòng em, chiếm trọn từng hơi thở, từng khoảnh khắc trong đời em.
Em còn nhớ anh đã từng nói rằng, sau này không còn anh nữa em cũng phải mạnh mẽ mà sống tiếp. Em vùi đầu vào ngực anh nũng nịu nói, không còn anh đời em xem như đã chết! Anh đã quan trọng như thế đấy đối với cuộc sống quá nhiều bão giông nơi em.
Nhớ ngày ấy, sau khi tan tầm là anh về nhà ngay để sum vầy bên em, em bảo sao anh không cà phê cùng bạn bè, anh nói anh đã nghiện em mất rồi nên làm gì cũng muốn nhanh nhanh quay về bên em. Em thích cái cách anh nhẹ nhàng chải tóc cho em. Em thích cái cách anh ôm em vào lòng và hai chúng mình cùng nhau xem hết bộ phim yêu thích. Anh chưa bao giờ nói yêu em nhưng những cử chỉ ân cần ấy cũng khiến em đủ ấm lòng.
Có lẽ em đã quá ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh. Ảo tưởng rằng người cũng xem em là tất cả - như em đã từng.
Ngày chia tay, anh bảo anh hết yêu em, anh xin lỗi vì không thể cùng em đi tiếp. Anh thốt ra những lời ấy nhẹ bẫng rồi quay đi. Bỏ lại em giữa thế giới bao la.
Ừ, có lẽ ngay từ khi bắt đầu cho đến giờ chỉ mình em mộng tưởng, mình em đặt quá nhiều niềm tin và hi vọng nơi anh, mà anh thì chỉ xem tất cả những điều ấy như một cơn mơ thoáng qua.
Em mong anh sẽ yêu người sau chân thành và đừng trao cho ai quá nhiều sự ân cần để họ lại huyễn hoặc - như em đã từng!
_