Kết thúc chương trình trao đổi học tập tại phòng thí nghiệm Đại học A thì đã là ba tháng trôi qua. Nhiều trường đại học đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, tôi trực tiếp trở về Kinh Thành.
Kéo theo hành lý, những nơi tôi đi qua đều để lại một vệt dài vết bánh xe kéo. Khác với cái lạnh ẩm ướt của Miên Thành, Kinh Thành đã có tuyết rơi rất dày, nhiều đứa trẻ đang chơi nặn người tuyết, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.
Về đến nhà, mẹ tôi bận rộn phủi tuyết trên người tôi, nắm tay tôi hỏi về phòng thí nghiệm ở Đại học A như thế nào. Bố tôi đặt tờ báo xuống, quay vào bếp nấu trà gừng đỏ cho tôi.
Gặp Giang Dịch là trong bữa tiệc đón tiếp buổi tối. Biết tin tôi về, bố mẹ Giang Dịch nhất định phải tổ chức một bữa tiệc đón tiếp cho tôi. Tại nhà hàng sang trọng nhất Kinh Thành, lúc mở cửa phòng riêng bước vào, tôi là người đến cuối cùng.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, giữa bao nhiêu người, tôi nhìn thấy Giang Dịch ngay lập tức. Nghe thấy tiếng động, Giang Dịch hờ hững ngước mắt lên nhìn tôi, một cái nhìn thoáng qua, không có bất kỳ cảm xúc gì đặc biệt.
Anh dựa lưng vào ghế, lười biếng chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.
"Ninh Ninh, lại đây ngồi cạnh mẹ Giang đi~"
Cô Giang nhiệt tình gọi tôi ngồi cạnh bà, tôi mỉm cười ngoan ngoãn, đáp lại một tiếng "Dạ". Đi ngang qua Giang Dịch, anh vẫn tiếp tục chơi điện thoại, ánh mắt không chút cảm xúc.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô Giang, trời ạ, lại ngồi đúng đối diện với Giang Dịch. Rõ ràng không nói chuyện, nhưng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, ánh mắt của Giang Dịch luôn vô tình hoặc cố ý rơi vào tôi. Nhưng biểu cảm của anh vẫn lạnh lùng, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của anh.
Cứu tôi với, khuôn mặt anh vốn đã trông rất dữ, những lúc không biểu cảm mà nhìn chằm chằm vào người khác, thật sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Tôi nắm chặt đũa, cúi đầu không nhìn anh nữa.
Không biết dạo này anh và Lâm Hoàn tiến triển đến đâu rồi, có hòa hợp không? Chắc là tốt lắm, tính cách của họ rất hợp nhau. Tôi nên vui mừng cho Giang Dịch, nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại có chút bực bội không rõ vì lý do gì.
"Ninh Ninh, ăn nhiều một chút, dì thấy con gầy đi đấy."
Giọng cô Giang kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, bà lột một con tôm bỏ vào bát của tôi. Tôi vội vàng gạt những suy nghĩ lộn xộn đó ra khỏi đầu.
Trong suốt bữa ăn, tôi và cô Giang nói chuyện rất vui vẻ. Còn Giang Dịch, khí chất trên người anh ngày càng lạnh lẽo, tôi cố giả vờ không nhìn thấy.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, tôi và Giang Dịch vẫn chưa nói với nhau một câu nào.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
9.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là tắm nước nóng thật thoải mái. Sấy khô tóc xong, tôi mở cửa phòng tắm, đụng ngay vào lồng n.g.ự.c rắn chắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-cuc-cua-yeu-tham/chuong-8910-chia-tay-voi-ban-trai-nho-cua-em-co-le-anh-se-binh-tinh.html.]
Suýt ngã, Giang Dịch vội vàng ôm lấy eo tôi. Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, cửa sổ trong phòng đã mở sẵn. Tôi đau đớn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Giang Dịch: "Anh lại leo cửa sổ vào phòng em!"
Giang Dịch khẽ cười, cúi đầu nhìn tôi, tay anh bắt đầu mân mê cái eo nhỏ. Anh đẩy cửa phòng tắm sau lưng tôi ra rộng hơn, kéo tôi vào trong.
"Giang Dịch, anh làm gì vậy!"
Giang Dịch không trả lời, chỉ nhẹ nhàng bảo vệ sau đầu, ép tôi vào tường. Tôi hơi cau mày, Giang Dịch chậm rãi vén tóc tôi, đeo trợ thính cho tôi.
Giọng anh trầm ấm: "Ba tháng qua, em sống tốt không?"
Tôi nhìn anh mà không nói gì, Giang Dịch cũng không giận, cười nhẹ rồi tiếp tục: "Tống Ninh, anh thì không tốt chút nào."
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ tôi: "Hai tháng không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh. Bạn trai nhỏ của em quản em nghiêm quá nhỉ."
Tôi vùng vẫy vài lần nhưng không thoát ra được, Giang Dịch tiến lại gần hơn: "Tống Ninh, em thử tránh anh thêm lần nữa xem?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của Giang Dịch, người cứng lại.
10.
Ánh mắt Giang Dịch nhìn tôi mang theo sự chiếm hữu không thể che giấu. Dường như đang cố kiềm chế điều gì đó, cảm xúc trong mắt như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi chưa từng thấy anh ấy như vậy, cẩn thận gọi anh: "Giang Dịch, anh sao thế?"
Giang Dịch cười nhẹ, bàn tay lớn đặt sau gáy tôi siết chặt hơn: "Anh sao à? Em tránh anh ba tháng liền, anh trông coi em nhiều năm như thế mà bị người khác cướp mất. Em nói xem, anh nên thế nào?"
Anh nắm cổ tay xoay người tôi lại. Ngay lập tức, cảm giác ấm áp từ eo truyền đến, tôi run rẩy khắp người.
Giang Dịch đang cắn eo tôi!
"Giang Dịch, anh điên rồi! Anh bình tĩnh lại!"
Ngón tay Giang Dịch từ từ di chuyển từ eo tôi lên trên: "Làm sao mà bình tĩnh được? Em chia tay với bạn trai nhỏ của em, có lẽ anh sẽ bình tĩnh."
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoay tròn, giọng khàn khàn: "Ngoan, đưa bạn trai nhỏ của em ra đây cho anh xem nào. Anh muốn biết cậu ta có gì đáng để em thích."