Quận công mắt tròn mắt dẹt nhìn cậu hầu đồng, phải hỏi lại lần nữa để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Nhưng cậu chàng đó vẫn nhắc lại y chang, thần thái trông chẳng có vẻ gì như là đang đùa. Chuyện hổ xông vào làng xưa nay đã là chuyện hiếm, nhưng ra đường không mặc quần áo thì còn hiếm hơn nữa. Con người quận Tạp Chí có thể đánh rơi tiền bạc, rơi chìa khóa nhà, nhưng không bao giờ đánh rơi liêm sỉ như thế cả.
Chích Chòe tay nắm chặt đốc kiếm, phăng phăng bước ra ngoài cửa. "Thật là nguy nan, ta cần phải đi giải cứu ngay!"
Chích Bông giữ lại. "Anh Chòe ơi anh Chòe, anh mê săn bắn cũng phải biết Chúa tể Sơn lâm là nguy hiểm thế nào, mất mạng như chơi đó. Chi bằng anh ở lại đây, đợi anh Đồi Mồi mang đại quân lùa nó về núi."
"Ở lại là ở lại thế nào?" Chòe bực tức.
Nhìn vào thái độ của nàng, Quận công họ Chích như mở cờ trong bụng, nước mắt lưng tròng, giọng thổn thức bồi hồi, "Ôi, có phải là con gái ta lo lắng cho người thanh niên tội nghiệp ấy không? Bao lâu nay khi nhắc tới đàn ông, con luôn tỏ ra hờ hững. Nay lại sốt sắng tới vậy, phải chăng con gái ta cuối cùng cũng đã thay đổi? Liệu có phải cuối cùng con cũng đã muốn tìm người đàn ông của cuộc đời mình?"
Chòe đáp, "Loài hổ quen sống trên núi đã lâu nay, giờ bỗng dưng lạc đường xuống xuôi, cảnh vật lạ lẫm, hẳn là đang bối rối lắm! Nếu coi không ra tay cứu giúp, hổ sẽ không tìm được đường trở về rừng nữa!"
"Ơ, thế cái cậu đang bị hổ rượt gần chết thì sao?"
"Kệ hắn," Nói rồi, nàng quay đầu đi thẳng. Chích Bông vội túm váy chạy theo. "Anh Chòe đợi em! Biết đâu cậu kia lại cầm bịch thịt."
Khi hai người ra đến cổng thì cả người cả hổ đã chạy vào tận trong trấn. Dân tình thấy thú hoang qua được cửa trấn, sợ hãi bỏ cả các sạp hàng mà chạy tán loạn, khóa chặt cửa nhà, nhưng vẫn mở he hé cửa sổ để được chiêm ngưỡng thú rừng xuống núi.
Bộ lông xám bạc kỳ quái như kim loại của con hổ hoàn toàn nuốt chửng cơ thể nó; bộ móng vuốt xen kẽ, tua tủa những răng cưa, nhô ra những đường vuốt bén hoắt; bộ răng bệnh hoạn, tong tỏng nước dãi, nhầy nhụa khắp cặp mép nha nhởm; đôi tai búng ra, dường như cố bắt lấy bất kỳ, BẤT KỲ âm thanh nào, đánh động rằng nó cần phải xông vào và giết chóc. Bộ cơ bắp mạnh mẽ của nó giần giật khi nó đuổi theo chàng trai khỏa thân tội nghiệp. Chàng trai đó tay lấy lá che các bộ phận hiểm yếu, mồm rống lên thảm thiết, "Người đâu, cứu giá, cứu giá!"
Mái tóc búi nam tính của chàng trai xõa ra khi nanh vuốt con hổ cắt đứt đôi trâm cài tóc của chàng. Những lọn tóc đen nhánh của chàng tung tẩy trong gió, ướm mình dưới ánh sáng mặt trời, sáng bóng mượt mà như lụa là gấm vóc. Khi nhìn vào cảnh tượng phong trần lãng mạn hiếm có như vậy, Chích Bông biết mình đã yêu lần nữa.
Thấy Chích Bông há hốc mồm nhìn, chàng trai nhẹ nhàng thủ thỉ, "Nhìn cái mẹ gì mà nhìn! Cứu taooooo!"
Chích Chòe nhìn quanh, mà chẳng biết Vũ cận vệ đi đâu mất rồi. Nếu để lâu hơn nữa, tình hình e sẽ vô cùng cấp bách. Nàng định lao vào quyết một trận sống mái, nhưng đột nhiên một cánh tay ngăn nàng lại. Nó đến từ Nam tước Phùng, vị quân sư hàng đầu của Quận công Chích. "Xin Tiểu thư vô cùng cẩn thận, đây không phải là con hổ bình thường đâu. Đây là Đại Hổ giống Thanh Lịch, nổi tiếng vừa hung dữ vừa thanh lịch, giết người không chớp mắt xong rồi đến bên mộ họ ngâm thơ. Biết rằng Tiểu thư võ nghệ cao cường, nhưng chính con hổ này đã giết phải một trăm thanh niên trai tráng rồi. Cả một đội quân cũng chưa chắc đánh bại được nó—"
Nam tước Phùng chưa nói dứt câu, Chích Chòe đã rút phăng cây kiếm ra, nhảy bổ vào con thú. Thanh kiếm của nàng sáng chói lọi như thể được giác ngộ, sức mạnh từ lý tưởng và chủ nghĩa bừng sáng trong nàng, trông vô cùng vô đối.
Đại Hổ cũng chẳng phải tay vừa. Nó nhảy vồ lên trên không trung, thân hình hộ pháp che cả ánh sáng mặt trời, cặp nanh vuốt xả xuống Chích Chòe với mãnh lực tưởng chừng không thể cản phá.
Chích Chòe gạt kiếm một phát, thế là con hổ bay vèo lên trời, ngã sấp mặt xuống sạp hoa quả gần đó. Chủ sạp đang trốn trong nhà thấy bóng hổ lướt qua thì cả kinh, miệng hét lớn, "Mày ngã chỗ khác tao coi! Làm hỏng mâm xoài của tao là đền năm đồng mỗi quả đó nghe con!"
Hổ tức lắm. Nó lồm cồm bò dậy, gầm một tiếng long trời lở đất. Người trong nhà sợ hãi chạy chui xuống gầm giường, chim chóc trong vùng bay tán loạn khắp chốn. Chủ tiệm hoa quả đội mâm che đầu, giọng run run, "Thôi... tôi giảm nửa giá... c-cũng được... hai đồng rưỡi một quả, bán vậy là huề vốn rồi, k-không giảm được nữa đâu..."
Chích Chòe không hề sợ hãi. "Mình là truyền nhân cuối cùng của môn võ Quạt đạo," cô tự nhủ, "Mình là truyền nhân cuối cùng, mình là truyền nhân cuối cùng."
Vốn trước giờ Chích Chòe là môn đệ số một của võ sư Ngô Bá Khá. Ông là người quận Bảnh, một trong Tứ đại đệ nhất Võ nhân, danh tiếng lừng lẫy khắp bốn bề, sau này vì nghiệp lớn không thành bị bỏ tù oan. Trước khi đi xa, Bá Khá đã dặn Chích Chòe rằng phải chiến thắng mọi trận tỉ thí, để bảo vệ lý tưởng chủ nghĩa, để mang về vinh quang cho môn phái. Cứ mỗi lần nghĩ về người thầy vĩ đại nhưng xấu số, nàng như được tiếp thêm một nguồn năng lượng mới.
Lao vào như bay, những bước chân của nàng nhẹ tênh đầy biến ảo, tay múa quạt theo từng đường kiếm bí truyền của Đại sư Khá Bảnh, miệng hét lớn những câu vận công, khẩu khí vô cùng hùng tráng, "oh yeah, oh yeah, oh yeah!"
Nàng xả một đường kiếm trước mặt con hổ. Mặt trời chân lý chói qua tim nó, Đại Hổ trước nay hùng dũng giết trăm nhân mạng, nhưng ngay bây giờ lại cả sợ, lập tức cụp đuôi chạy trở về rừng.
Chích Chòe lắp kiếm lại vào bao, mặt ngẩng lên trời đầy khí thế, giọng trầm mặc, "Từ nay, Đại Hổ đã giác ngộ. Nó sẽ không còn ăn thịt người vô tội nữa." Nói rồi, nàng quay ra nhìn gã đàn ông trần truồng đang ngã sóng soài dưới mặt đất. "Còn ngươi, ngươi từ đâu đến thì ta khuyên ngươi về đó đi. Đại náo thị trấn đã là một tội, không mặc quần áo lại là một tội nữa. Nếu ngươi khôn hồn biết lui, ta sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay."
Ánh lửa căm hờn hiện lên trong đôi mắt sắc sảo của chàng trai nọ. Chàng nghiến răng, trợn mắt, tay che háng, "Bần nữ láo toét, nhà ngươi không biết ta là ai sao?"
Chàng trai xấu số đó, không ai khác, chính là Thái tử Cù Đâu.