*
“Ngon, có thể cân nhắc.” Trần Bá Hào cười nói.
Chu Liệt liếc nhìn anh ta, nói thẳng rằng Ôn Tự muốn tìm một hướng dẫn viên, bảo anh ta đi làm hướng dẫn cho cô.
Trần Bá Hào lắc đầu: “Sợ là không được, bạn gái tôi đến rồi, phải ở bên cô ấy.”
Nghe vậy, Chu Liệt quay đầu liếc về phía nhà hàng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “A Tầm đâu?”
Người mà anh nhắc đến, A Tầm, chính là Cao Tầm – một trong những người góp vốn xây dựng homestay này, cũng là bạn thân của anh và Trần Bá Hào.
Trần Bá Hào lấy từ dưới quầy lễ tân ra một thanh chocolate, xé bao bì rồi ném vào miệng, sau đó mới trả lời rằng Cao Tầm tối qua đã bay đến Đông Thành, bạn gái anh ấy sắp đến sinh nhật.
Nhìn thấy Ôn Tự vừa đặt khay đồ ăn xuống rời khỏi nhà hàng, anh ta lại nói: “Không phải cậu đang rảnh sao?”
Chu Liệt mím môi, không trả lời, lại liếc về phía nhà hàng thêm vài giây, sau đó quay đi thẳng tới thang máy.
Ánh mắt của Trần Bá Hào dõi theo anh cho đến khi cửa thang máy khép lại, rồi mới nhìn sang Ôn Tự đang tiến lại gần.
Khi cô đến gần hơn, anh ta liền cười và nói thẳng: “Nghe nói cô đang tìm hướng dẫn viên?”
Trần Bá Hào vốn là người có thể trò chuyện với hầu hết khách nghỉ.
“Ừ.” Ôn Tự gật đầu, cười đáp: “Vừa nãy là anh ấy nói với anh à?”
Về chuyện tối qua, cả hai đều không nhắc đến.
Biết cô đang nhắc đến Chu Liệt, Trần Bá Hào nói: “Thông thường công việc hướng dẫn viên ở đây là tôi đảm nhận, nhưng không may là dạo này tôi bận. Hay là thế này, chúng ta kết bạn WeChat, tôi gửi cho cô một hướng dẫn chi tiết về các địa điểm vui chơi?”
Ôn Tự đồng ý ngay.
Sau khi kết bạn thành công, không lâu sau cô đã nhận được thông tin chi tiết từ Trần Bá Hào.
Đặt điện thoại xuống, đúng lúc nhân viên lễ tân chuyên trách vừa ăn sáng xong quay lại, anh ta liền bảo với cô: “Cô cần gì thì cứ hỏi nhân viên lễ tân, nếu phòng thiếu đồ thì bấm dịch vụ quản gia là được.”
Ôn Tự gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trần Bá Hào lấy từ dưới quầy ra vài thanh chocolate, đưa cho cô với giọng điệu thoải mái:
“Ăn chút chocolate đi.”
Ôn Tự do dự một chút, sau đó đưa tay chỉ lấy một thanh, xé vỏ và cho vào miệng. Hương vị khá ổn, không quá ngọt, mà cô vốn không thích đồ ngọt lắm.
Trần Bá Hào cười: “Lần đầu đến Hồng Kông à?”
Ôn Tự đáp một tiếng, cười rạng rỡ, rồi bất giác ghé sát vào, hạ giọng hỏi: “Tôi hỏi anh một câu được không?”
“Cứ hỏi.”
“Anh lễ tân vừa rồi, anh ấy có người yêu chưa?”
Trần Bá Hào hơi sững người, sau đó cười, lắc đầu: “Chưa có.”
“Nhưng mà nói thật, ai nói với cô cậu ấy là lễ tân?” Anh ta cười, không giấu được sự thích thú khi hỏi.
Ôn Tự đứng thẳng dậy, vẻ mặt ngơ ngác: “Không phải lễ tân sao?”
Trần Bá Hào cười lớn: “Phải, đúng là lễ tân.”
Sau vài câu chuyện phiếm, Ôn Tự nhớ đến thời gian tập luyện thể dục, liền cầm thêm một thanh chocolate, cảm ơn anh ta rồi lên tầng hai.
Homestay có một phòng tập gym miễn phí cho khách, đây cũng là một trong những điểm khiến cô quyết định ở lại đây.
“Tiểu Diêu, tôi nghĩ năm nay anh Liệt của cậu sẽ thoát ế.”
Nhìn về phía thang máy, Trần Bá Hào vỗ vai Tiểu Diêu – nhân viên lễ tân, nở nụ cười đầy hàm ý.
Tiểu Diêu ngơ ngác: “Ý gì thế?”
Chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực như ngọn lửa cùng mặt biển xanh lam tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Gió biển thổi nhè nhẹ mang theo hương vị mặn mòi đặc trưng, xen lẫn chút hơi lạnh của cơn mưa vừa dứt.
Ôn Tự nằm dài bên bể bơi kiểu hang động, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác thư thái hiếm hoi này.
Ban đầu cô định ra ngoài dạo chơi, nhưng ngay khi vừa chuẩn bị xong thì trời đổ mưa lớn, rồi gió nổi lên, thế là cô đành ngoan ngoãn ở lại homestay.
Dẫu vậy, cơn mưa này cũng không hề vô ích, bởi bầu trời sau cơn giông bỗng đẹp tựa như được chỉnh sáng qua mười bộ lọc.
Bên tai vang lên bài “Alpha” của Orange Ocean, hòa cùng mùi gió biển, Ôn Tự cảm thấy cả cơ thể và tâm hồn như được thả lỏng hoàn toàn, thậm chí còn hơi lâng lâng.
— I will never let you go,
Until the sun’s be taken,
(Tôi sẽ không bao giờ để em rời xa,Trừ khi mặt trời tan biến.)
Giọng ca của Orange Ocean cùng giai điệu nhẹ nhàng, lười biếng của bài hát thực sự có thể khiến cô tĩnh tâm, chẳng muốn nghĩ gì cả.
Cũng vì bài hát này, trong đầu cô mới nảy lên hình ảnh của những ánh đèn neon, con đường ven biển, làn gió thổi, bờ biển, điếu thuốc, và cảm giác say sưa thoáng qua. Chính những điều đó đã đưa cô đến Hồng Kông.
Những thành phố có biển, quả nhiên lãng mạn hơn một chút.
Từ khi hạ cánh ở Hồng Kông tối qua, cô cảm nhận được sự thư giãn chưa từng có. Tại thành phố này, cả tâm trí và cơ thể của cô dường như đều được gột rửa sạch sẽ.
Hơn nữa, trực giác luôn chuẩn xác của cô mách bảo rằng ở đây sẽ có những chuyện thú vị xảy ra.
Ví dụ như… người đó.
Nghĩ đến người đàn ông ấy, khóe môi Ôn Tự bất giác cong lên, cô mở mắt.
Đời người chỉ sống được vài chục năm, không dám thử thách bản thân thì sao có thể đối xử tử tế với chính mình được?
Nghĩ vậy, cô rời khỏi bể bơi, chân trần bước vào phòng tắm để tắm rửa.
Khi cô tắm xong bước ra, bầu trời bên ngoài đã tối đen. Trăng sáng treo cao, ánh sáng dịu dàng phản chiếu lên mặt biển lấp lánh.
Cô khoác chiếc áo choàng tắm, đi tới vali tìm một chiếc váy lụa hai dây màu xanh cổ điển. Khi mới thay được nửa chừng, chiếc điện thoại để trên giường reo lên.
Ôn Tự liếc mắt nhìn, chậm rãi kéo khóa váy xong xuôi rồi mới cầm điện thoại lên. Là cuộc gọi của Lộc Nhiên.
“Alo.” Ôn Tự nghe máy.
Nghe thấy giọng cô, đầu dây bên kia của Lộc Nhiên nói: “Mình vừa xem dự báo thời tiết ở Hồng Kông, mấy hôm tới sẽ mưa, cậu chú ý một chút, đừng để bị cảm.”
Ôn Tự uể oải đáp: “Yên tâm đi, mình sẽ để ý. Cậu ăn tối chưa?”
“…” Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi Lộc Nhiên lại lên tiếng: “Dự báo mới đây nói rằng Hồng Kông sắp có bão.”
“Hả?” Ôn Tự nhíu mày, “Bão à?”
“Chín phần mười là vậy, đài thiên văn dự báo rồi,” Lộc Nhiên nói, “Cậu ở gần biển, chắc chắn sẽ cảm nhận rõ hơn sức gió, thật sự phải chú ý đấy.”
Ôn Tự ngừng lại một chút, bước ra ban công, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Hàng mày nhíu lại dần dần giãn ra, khóe môi cong lên một nụ cười vô cớ.
Quả nhiên, hoàng hôn trước cơn bão luôn là khoảnh khắc đẹp nhất.
“Cậu có nghe mình nói không?” Không thấy cô trả lời, Lộc Nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Ôn Tự hoàn hồn, ậm ừ đáp lại.
“Thế nhé, không có gì nữa, chỉ gọi hỏi thăm cậu thôi. Mình cúp đây.”
Nói xong, Lộc Nhiên cúp máy.
Ôn Tự nhìn màn hình trở lại giao diện chính, cười khẽ, mở WeChat và gửi cho cô ấy một sticker hình hôn má.
Sau khi gửi xong, cô tháo búi tóc trên đầu, để mái tóc dài xõa tung hơi lộn xộn trên lưng. Tiếp đó, cô lấy từ túi trang điểm một thỏi son Chanel màu 130, tô lên đôi môi mình.
Cô vốn có làn da trắng hồng mịn màng, không chút khuyết điểm, nên sắc đỏ rượu cổ điển pha chút ánh tím càng làm nổi bật các đường nét thanh tú của cô, thêm vài phần quyến rũ.
Cô bặm môi, hài lòng cất lại thỏi son.
Chiếc váy xanh cổ điển, đôi môi đỏ thẫm, làn da trắng, mái tóc dày buông xõa – phong cách đậm chất Hồng Kông, và cô thích điều đó.
*
Tháng sáu ở Hồng Kông, thời tiết thay đổi thất thường, vừa ẩm ướt vừa nóng nực.
Ôn Tự bước ra khỏi thang máy, theo thói quen nhìn ngay về phía quầy lễ tân. Nhưng cô không thấy người mà mình muốn gặp.
Thế là, muốn dũng cảm một chút, nhưng người ta còn chẳng ở đây.
Cảm giác chán nản thoáng qua, cô chuyển hướng đi tới quán cà phê, ngồi xuống quầy bar gọi một ly latte.
Dường như mưa khiến không ít khách ngồi lại trong quán với vẻ uể oải, lười nhác.
Ánh mắt Ôn Tự lướt một vòng, điện thoại để trên bàn bất chợt rung lên, màn hình cũng sáng lên. Cô cúi đầu nhìn, có tin nhắn mới trên WeChat.
Không mấy hào hứng, cô mở điện thoại lên xem, tin nhắn đến từ Trần Bá Hào. Anh ta gửi lời nhắc nhở chính thức rằng mấy ngày tới Hồng Kông có bão, bảo cô chú ý an toàn.
Thoát khỏi khung trò chuyện với anh ta, cô lại nhận được tin nhắn của Lộc Nhiên.
Lộc Nhiên: “Nói thật đi, cậu với 818 tiến triển gì chưa?”
Nhìn tin nhắn này, khóe môi Ôn Tự cong lên một nụ cười nhạt, trả lời: “Hiện tại chưa có tiến triển gì.”
Cô cũng muốn có tiến triển lắm chứ.
“Một ly Americano đá.”
Giọng nam trầm khàn đầy từ tính vang lên bên tai cô, ngữ điệu Quảng Đông quen thuộc, nhưng lần này lại có thêm chút mệt mỏi.
Ôn Tự quay đầu nhìn, trông thấy gương mặt quen thuộc mà cô nhớ nhung.
Khác với tối qua, tối nay anh mặc áo ba lỗ màu đen phối quần short rộng cùng tông, để lộ cánh tay với đường nét cơ bắp rõ ràng, khi anh giơ tay, những đường gân xanh thoáng hiện.
Thành thật mà nói, cô luôn cảm thấy cơ bắp rất dễ tạo cảm giác phô trương. Nhưng trên người anh, lại thấy thật khác biệt, thậm chí còn thấy… dễ chịu. Có lẽ vì gương mặt anh.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Chu Liệt quay đầu, chạm phải ánh nhìn rực rỡ của cô.
“Nhìn đủ chưa?” Anh cười nhạt, giọng nói mang theo chút trêu chọc rõ rệt.
“Chưa.” Ôn Tự thẳng thắn đáp, còn bổ sung thêm: “Chưa bao giờ là đủ.”
Giọng nói của cô vô thức mềm mại hơn, mang chút đáng yêu trẻ con, như một cô gái ngốc nghếch.
Thành thật ra phết.
Chu Liệt nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm lướt qua đôi môi đỏ rực của cô, rồi nhìn xuống chiếc cổ cao mảnh khảnh, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy xanh.
Công nhận là trắng thật.
Trước khi Ôn Tự kịp nhận ra điều gì, anh đã dời ánh mắt đi.
“Của cô, latte đây.” Nhân viên pha chế lên tiếng nhắc.
Ôn Tự hoàn hồn, chuyển ánh nhìn khỏi anh, nhận ra mình hơi thất thố. Cô ho khẽ, cầm latte lên uống.
Và rồi bị bỏng.
Khóe mắt Chu Liệt lướt qua động tác che miệng đầy lúng túng của cô, ý cười trên môi càng rõ ràng.
Sau khi giảm bớt cảm giác bỏng, Ôn Tự ngồi thẳng lại, nghiêng người nhìn anh. Chợt nhớ đến lời Trần Bá Hào nói ban sáng ở quầy lễ tân, cô mạnh dạn mở lời, cười hỏi:”Nghe nói anh chưa có bạn gái, đúng không?”