Vết thương ngoài da lúc trước đều đã khép miệng, chỉ còn dư lại vài vết sẹo màu hồng nhạt, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng ban đầu cùng dần hạ xuống, Từ Văn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện cái tên ngốc vì đang hôn mê nên tùy hắn thích làm gì thì làm trước mắt này dáng người cũng không tệ, phỏng chừng bình thường vận động không ít…… Nếu không thì bị thương nặng như vậy chỉ sợ y cũng chẳng chịu nổi tới giờ.
Đắp chăn ấm cho đứa ngốc này xong, Từ Văn liền đi lục tủ quần áo của mình một hồi. Bình thường hắn cũng bán quần áo, khi nhập hàng hắn tiện thể mua dự phòng thêm vài cái quần lót, vừa vặn giờ đem ra dùng, có điều áo khoác hắn lại chỉ có vài cái…… Nghĩ một hồi, Từ Văn liền lôi áo khoác đồng phục cấp ba của mình ra cho đối phương mặc thay cho áo khoác. Ngày trước hắn phải đi làm thuê nên không thể học cấp 3 được, nhưng hắn vẫn mua áo đồng phục, càng lừa người hơn là vì áo khoác đồng phục thường rộng quá mức nên nhiều người thấy không vừa người, cho nên trước mấy hôm khi hắn đến nhận đồng phục thì chiếc áo vừa thân ban đầu đã bị người ta lấy mất, thay vào đó là một cái áo to tổ chảng.
Từ Văn không quan tâm mình mặc gì, cũng chẳng có hứng thú với cái áo khoác rộng thùng thình kia, nhưng giờ lại có thể lôi ra làm áo khoác cho đứa ngốc này mặc……
Lúc Từ Văn cầm quần áo xuống nhà liền phát hiện tên ngốc nằm trên ván xốp đã tỉnh rồi, y mờ mịt trợn tròn mắt rúc trong chăn bông, thẳng đến khi nhìn thấy Từ Văn mới đột nhiên nhảy dựng lên sau đó ôm chặt Từ Văn.
Từ Văn biết đứa ngốc trước mặt này vì dị năng chữa trị của hắn nên mới dính hắn như vậy, hắn cũng bị ôm nhiều thành quen rồi, nhưng lúc này y vẫn đang tồng ngồng đấy có biết không!
“Đi xuống, mặc quần áo vào.” Từ Văn giãy giụa một lúc, sau đó vỗ đầu đứa ngốc này, nói. Có điều đối phương lại chẳng thèm phản ứng, thấy vậy hắn chỉ có thể mạnh mẽ kéo tay đối phương xuống, sau đó giúp y mặc quần áo vào.
Đứa ngốc này tuy rằng ngốc đấy nhưng lại khá ngoan, lúc Từ Văn mặc quần áo cho y y cũng không dãy dụa gì hết, giống y như một đứa bé vậy, đặc biệt bình thản để Từ Văn mặc quần áo cho.
Bây giờ trời đang rất lạnh, tuy rằng lúc trước đứa ngốc này ăn mặc khá mỏng manh như không biết lạnh vậy nhưng Từ Văn vẫn mặc áo bông cho y, sau đó mới khoác thêm đồng phục vào. Đứa ngốc này trông khá trẻ, mặt mũi lại anh tuấn, sau khi lau sạch lớp da thịt non mịn kia, nhìn thoáng qua y chẳng khác nào học sinh cả, nếu sửa lại quả đầu xám trắng này một chút thì có lẽ y còn có thể làm hotboy trường ấy chẳng đùa.
“Cậu ngồi yên ở đây cho tôi để tôi đi nấu bữa tối.” Từ Văn kéo đứa ngốc này ngồi xuống cạnh bàn bát tiên, ngày trước hắn luôn ở nhà một mình chẳng có người để nói chuyện cùng, bởi vậy cũng không nói nhiều, nhưng giờ có đứa ngốc này nên dù đã biết trước đối phương nghe không hiểu nhưng vẫn không nhịn không được nói chuyện với y. Có lẽ y nhìn hiểu động tác của Từ Văn nên ngoan ngoãn ngồi xuống, Từ Văn thấy vậy, lúc này mới khoác áo mưa vào, xách theo một cái chậu và một con dao phay đi ra mảnh vườn trước cửa.
Nhà Từ Văn ở quê nên tất nhiên có ruộng đồng, hắn cho thuê hết đồng ruộng nhưng không thu tiền mà chỉ thu lương thực thôi. Lượng lương thực thu được hàng năm cũng đủ ăn, thỉnh thoảng hắn đem lương thực đi bán. Còn khoảng đất trước cửa được gọi là đất tư nhân được dùng để trồng rau dưa như những người dân khác. Từ Văn không chăm tốt lắm nhưng một khoảng đất to như vậy, tùy tiện rải chút hạt giống rau dưa cũng đủ cho hắn ăn rồi.
Bây giờ tuy trời vừa mưa vừa lạnh nhưng đây là đất Giang Nam, mùa đông hiếm thấy tuyết rơi, đất đai quanh năm tươi tốt, rau dưa có thể ăn trong mùa đông cũng không ít, củ cải cùng rau xanh hứng sương hương vị đều rất tốt. Từ Văn tuy rằng không trồng nhiều loại rau nhưng củ cải rau xanh và vài loại hành tỏi linh tinh lại đủ cả. Cuối cùng nghĩ đến trong nhà còn một người nữa, hắn liền nhổ thêm vài củ cải trắng, lại bứt thêm vài cây rau chân vịt và tỏi, cuối cùng cắt nhỏ rau ra cho vào chậu rồi mang về nhà.
Từ Văn không làm ruộng đương nhiên không có sẵn củi đốt, lại lười đun nấu bằng bếp lửa, vậy nên đã sớm mua nồi điện. Lúc này hắn liền dùng nồi cơm điện cắm cơm, cắt nhỏ củ cải trắng rồi hấp bên trên, sau đó dùng bếp gas xào rau, đem vài quả trứng gà đi luộc, cuối cùng, hắn đem mấy thanh lẩu xiên chưa bán được nấu chung với rau chân vịt làm canh.
Tay nghề Từ Văn không tệ, sau khi ba hắn xảy ra chuyện, mấy việc nhà như cơm nước linh tinh đều rơi xuống đầu hắn, lúc đầu hắn đem thức ăn hết luộc lại chưng, về sau chiên nướng xào hấp cái gì hắn cũng thạo, hắn cũng chậm rãi trưởng thành……
Khi thức ăn được dọn lên bàn cơm cũng vừa chín, sau đó hắn làm nóng chảo dầu, đem củ cải đã hấp chín đổ vào, rưới chút xì dầu rồi đảo vài cái, lúc chuẩn bị tắt bếp thì rải thêm vài cọng hành lá lên, một đĩa củ cải xào đã hoàn thành.
3 mặn 1 canh, khi hắn ăn một mình không thể nấu quá phong phú được. Từ Văn nhìn đứa ngốc đang ngồi ngoan một chỗ cho dù đôi mắt y có dán chặt vào thức ăn mà nuốt nước miếng cũng không động thủ trước, bỗng dưng thấy nuôi một đứa ngốc hình như cũng không khó lắm, hắn bật cười, sau khi xới cơm cho đối phương rồi bưng bát mình lên.
Đứa ngốc kia nắm chặt đũa nhìn chằm chằm Từ Văn một lúc lâu mới động thủ, lúc đầu y đến cầm đũa cũng không chắc nhưng rất nhanh đã học được cách, sau đó liền ăn ngấu nghiến.
Từ Văn đối với mấy món ngày nào cũng phải ăn này không hứng thú mấy, có điều đối với hắn mà nói ăn cơm là một hoạt động lấp đầy bụng để mình không bị chết đói nên hắn cũng hiếm khi đặc biệt đi mua đồ mình thích ăn, lúc này liền chậm rãi nhai cơm. Nhưng khác với hắn, đứa ngốc kia lại ăn vô cùng ngon lành, sau khi nhanh chóng hốc xong một bát cơm lớn liền nhìn chằm chằm Từ Văn.
Từ Văn nấu cơm luôn nấu nhiều hơn một phần để sáng hôm sau làm cơm sáng, hôm nay có thêm một người nữa nên hắn lại nấu nhiều thêm một phần, nhưng nhiều thức ăn như vậy vẫn bị đứa ngốc kia chén sạch.
“Cậu ăn khoẻ ghê nhỉ, nếu cậu không giúp tôi làm việc thì tôi đây không thèm nuôi cậu nữa đâu.” Từ Văn lại vươn tay xoa đầu đối phương —— rõ ràng người trước mặt này cũng chẳng thấp hơn hắn mấy, dáng người có khả năng còn đô hơn hắn nữa, hắn lại rất thích làm động tác này, hơn nữa mỗi lần được hắn vuốt đầu, đứa ngốc này liền cười đặc biệt vui vẻ, cười đến mức chỉ thấy hàm răng trắng tinh.
Chỉ là tóc của đứa ngốc này…… Nhìn quả đầu bẩn thỉu của đứa ngốc này Từ Văn liền nhíu mày, để tên ngốc này ngồi xuống xong hắn liền lấy tông đơ ra.
Nhà hắn nghèo, sau khi ba hắn gặp tai nạn mẹ hắn liền tùy tiện cắt tóc cho hắn, mà sau khi hắn lớn mẹ hắn lại mắc bệnh…… Muốn cắt tóc cho người bệnh rất khó, khi đó hắn liền đi mua một chiếc tông đơ đặc hiệu cho người già về cắt tóc cho mẹ hắn, choàng áo choàng cắt tóc xong liền có thể tự cắt cho mình.
Tóc của đứa ngốc này hơi dài, xõa tung trên vai, đồng thời còn rối tung lên, Từ Văn cắt bớt tóc trước, sau đó mới dùng tông đơ cạo quả đầu 6 phân, cạo cho y quả đầu húi cua. Lúc đầu khi hắn mới động kéo đứa ngốc có hơi sợ, sau đó lại trở nên vô cùng hưởng thụ, còn kéo tay Từ Văn cọ lên đầu mình.
“Cậu thích tôi xoa đầu cậu vậy hả?” Từ Văn lại đưa tay xoa đầu đối phương một phen: “Được rồi, gội đầu thôi!” Sau khi gặp đứa ngốc này hắn lại được trải nghiệm trước cảm giác nuôi con là gì.
Tắm rửa sạch sẽ cho đứa ngốc này từ đầu tới chân xong cũng đến 9 giờ rồi, Từ Văn luôn đi ngủ sớm, vừa tới khoảng giờ này liền thấy mệt mỏi, cho nên hắn đẩy cái đầu luôn cọ lên người hắn của đứa ngốc ra rồi đi lên gác về phòng mình—— sau khi ba mẹ qua đời hắn liền đem di vật của họ thiêu hết, cho nên cả nhà cả cửa chỉ có mình phòng hắn là có chăn đệm, nếu không muốn đứa ngốc này chết cóng chỉ có thể để y ngủ với hắn.
Nơi ba Từ Văn bị ngã dẫn tới liệt người cũng không cao, có mỗi hai tầng, phòng ngủ của Từ Văn ở tầng hai. Năm đó sau khi ba hắn gặp chuyện mới tùy tiện lợp thêm mái, cho tới mấy năm nay hắn có tiền mới đem nhà cửa sửa lại cho hoàn chỉnh.
Từ Văn còn nhớ rõ trước khi xây nhà ba hắn vỗ đầu hắn nói chờ xây nhà xong hắn muốn tìm người yêu cũng dễ hơn nhiều —— người ở quê luôn vậy, có nhà có cửa có mặt mũi, sau này làm mai làm mối cũng dễ dàng hơn, nhưng chính căn nhà này lại rước hoạ cho cả nhà hắn. Hơn nữa, dưới tình huống bỗng dưng xuất hiện dị năng lại chẳng tìm thấy tin tức liên quan nào thì sao hắn dám kết hôn bây giờ?
Từ Văn dọn giường chuẩn bị ngủ tạm một đêm với đứa ngốc này, nhưng mà khi nghĩ tới đứa ngốc chẳng hiểu chuyện gì thì có chút lo lắng —— đứa ngốc này có đái dầm không nhỉ?
Hắn cũng chỉ có một cái giường này thôi…… Từ Văn nghĩ một hồi liền đặc biệt đi tìm một tấm ni lông trải lên nửa phần giường, lại để ở phần đặt mông thêm hai bộ đồ rách —— thế này thì dù đối phương có đái dầm đi nữa cũng không lo làm ướt giường.
Đứa ngốc vẫn luôn bám theo Từ Văn, khi Từ Văn bận rộn y liền đứng cạnh ngây ngô cười, chờ Từ Văn làm xong việc y liền ngoan ngoãn để Từ Văn giúp cởi quần áo rồi lên giường.
Từ Văn mười mấy năm rồi chưa ngủ cùng người khác, lần đầu tiên có người nằm bên quả là không quen, lăn qua lộn lại một lúc lâu vẫn chưa ngủ được, ngược lại đứa ngốc này hơi thở rất nhanh bình ổn lại, hơn nữa còn không nhúc nhích, ngủ đến phi thường an ổn.
Nghe tiếng hít thở ở bên cạnh, Từ Văn trong lúc nhất thời cảm thấy hoảng hốt, hơn nữa hôm nay còn bận cả ngày, hắn rốt cuộc vẫn mơ mơ màng màng mà ngủ mất, có điều lúc nửa đêm hắn bỗng tỉnh lại bởi hắn phát hiện mình đã quên mất một điều là —— con trai mà đái dầm chắc chắn sẽ cẩu ngược lên trên, cho nên dù có lót quần áo ở dưới cũng vô dụng, hơn nữa nếu chăn của hắn gặp nạn thì sao hắn ngủ được nữa?
Vừa có suy nghĩ này, Từ Văn liền phát hiện đứa ngốc này ôm mình rất chặt, hắn chần chờ một lúc rồi sờ sờ trên người đối phương, sau khi xác định đối phương không đái dầm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chòi: " Tui rảnh quá nên tặng kèm các bạn quà khai trương nè" ʕ ꈍᴥꈍʔ