Căn phòng yên tĩnh một cách đáng sợ.
Trên đầu Cố Hiểu mộng quấn băng gạc, đôi mắt to tròn thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Ninh Ngọc.
Mặc dù người bị đâm xe là nàng, nhưng nhìn qua tinh thần dường như không hề tệ.
Lý Ninh Ngọc thì ngược lại, bởi vì vẫn luôn không nghỉ ngơi, sắc mặt trông còn tệ hơn cả Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc yên tĩnh lật xem báo chí, có chút chăm chú, đôi khi sẽ nghiêm túc nhíu mày, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Cô thực sự rất xinh đẹp, Cố Hiểu Mộng cảm thấy có lẽ quan hệ trước đây của họ rất tốt.
Bởi vì chỉ cần có thể nhìn cô như vậy thì Cố Hiểu Mộng đã rất vui vẻ rồi.
Cố Hiểu Mộng nâng gương mặt nhỏ của mình, nhìn chằm chằm người trước mặt, nhưng cứ nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, không hề cố kỵ như vậy, sao cô có thể không cảm nhận được chứ.
Nếu như Lý Ninh Ngọc có điểm yếu, vậy thì chắc chắn là khi đối diện với tình cảm.
Rõ ràng đến để chăm sóc cho Cố Hiểu Mộng, cô nhưng lại ngồi bên cạnh lật báo.
Cô nhờ Cố Minh Chương thu gom báo chí trong một năm nay, một tờ một tờ lật mãi không xong, không nói chuyện, cũng không quan tâm.
Em nghỉ ngơi phần em, tôi đọc báo phần tôi!
"Nè! Lý Ninh Ngọc, chị làm gì vậy!"
Lý Ninh Ngọc nghe thấy Cố Hiểu Mộng kêu cô, hơi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt có sự nghiêm túc không thể miêu tả bằng lời.
Trong nháy mắt, Cố Hiểu Mộng run rẩy một chút, hình như đã kêu sai rồi.
"Ninh...!Ngọc?" Nhớ đến baba gọi tên Lý Ninh Ngọc, chẳng lẽ mình cũng kêu như vậy sao?
Lý Ninh Ngọc đặt tờ báo trên tay xuống.
Ánh mắt đột nhiên trở nên có chút lạnh đi.
Cố Hiểu Mộng biết, không đúng, không phải kêu như vậy.
"A...!Ngọc?" Trời ạ, rốt cuộc trước kia kêu chị ấy như thế nào vậy? Cố Hiểu Mộng thế mà lại cảm thấy Lý Ninh Ngọc như thế này có chút đáng sợ, làm gì còn cảm giác dịu dàng như lúc mới gặp mặt.
"Gọi chị Ngọc!" Lý Ninh Ngọc có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể trách Cố Hiểu Mộng.
"Chị Ngọc, chị Ngọc, chị Ngọc!" Cảm giác kêu rất thuận miệng, Cố Hiểu Mộng cũng không xấu hổ cứ kêu mãi.
Trái tim có chút buồn bực của Lý Ninh Ngọc bị kêu đến ngượng ngùng, trong nháy mắt đỏ cả mặt, giống như bị đùa giỡn.
Đôi mắt dịu dàng như nước: "Đừng kêu nữa."
"À...!ờ." Cố Hiểu mộng nhìn gương mặt đỏ bừng của người phụ nữ trước mặt, có chút oán trách nhìn Cố Hiểu Mộng.
Cái người này thật dễ thẹn thùng nha.
"Sao vậy?" Lý Ninh Ngọc dịu dàng nhìn Cố Hiểu Mộng.
"Không phải chị đến để chăm sóc tôi sao? Chị lại bỏ mặc tôi, chỉ biết đọc báo." Cố Hiểu Mộng mặc kệ.
Tổng cộng ở đây chỉ có hai người, bản thân hoàn toàn không có ấn tượng, kết quả Lý Ninh Ngọc không hề quan tâm đến mình chút nào, có chút khó chịu.
Lý Ninh Ngọc rất muốn biết trong một năm bản thân biến mất, thế giới này đã thay đổi như thế nào, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, cho nên mới không ngừng xem những sự việc trên báo.
Thật ra, cô lại càng muốn biết trong một năm nay, Cố Hiểu Mộng đã xảy ra chuyện gì, trải qua như thế nào, nhưng cô biết cho dù cô có hỏi thì Cố Hiểu Mộng cũng sẽ không nói cho cô biết.
Đừng nhìn thấy khẩu khí lúc này của nàng không quá khác biệt so với lúc trước, nhưng khi Cố Minh Chương đến, thái độ của Cố Hiểu Mộng đối với baba của mình hoàn toàn không còn sự ỷ lại như trước kia nữa.
Thái độ của Cố Minh Chương đối với Cố Hiểu Mộng cũng có chút bất đắc dĩ, nói chuyện cũng không còn như trước kia.
Cô biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì đó, quan hệ xa cách, là chuyện gì khiến cho giữa hai cha con họ bị ngăn cách.
Điểm rõ ràng nhất là bắt đầu từ khi Cố Hiểu Mộng tỉnh lại đã luôn bảo trì khoảng cách nhất định với cô.
Đó là phạm vi an toàn! Lý Ninh Ngọc biết Cố Hiểu Mộng không tin mình.
Nàng đề phòng cô.
Nếu như đã không tin, vậy thì thái độ nói chuyện vui vẻ, thoải mái lúc này chỉ là giả.
Giống như lúc trước nhưng không phải là lúc trước.
Lý Ninh Ngọc không muốn vạch trần ý tứ của Cố Hiểu Mộng, chỉ nghĩ thời gian còn rất dài, có thể từ từ tiến lên.
Nhưng mà, Hiểu Mộng đã muốn nói chuyện với mình, Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng đặt báo chí sang một bên, dịu dàng nhìn Cố Hiểu Mộng: "Em muốn biết chuyện gì?"
"Ừm, baba nói quan hệ trước đây của chúng ta rất tốt.
Tốt đến cỡ nào?" Nói chuyện với người quá thông minh luôn có chút khó chịu, cảm giác bản thân còn chưa kịp nói thì họ đã biết hết rồi.
"Rất tốt."
"Rất tốt?" Đây là cái tổng kết gì vậy?
"Rất tốt là tốt cỡ nào?" Cố Hiểu Mộng cảm thấy Lý Ninh Ngọc biểu đạt không rõ ràng, nhưng ánh mắt Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng lại chăm chú như vậy.
Đôi mắt như mang theo ánh sáng.
"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng kêu Cố Hiểu Mộng một tiếng, giống như một chiếc lông vũ, quét nhẹ vào lòng Cố Hiểu Mộng, khiến cho nàng có chút ngứa ngáy: "Thực sự muốn biết sao?"
"Ừm." Cố Hiểu Mộng ngoan ngoãn gật đầu.
"Quan hệ của chúng ta là: tôi thích em, em muốn trở thành tôi." Lý Ninh Ngọc hít thở sâu một hơi, nói thẳng, cũng mặc kệ Cố Hiểu Mộng suy nghĩ như thế nào.
Lời nói không khiến cho người ta kinh ngạc đến chết thì không được, chính là để nói kiểu người như Lý Ninh Ngọc.
Ánh mắt nóng bỏng của Lý Ninh Ngọc như muốn thiêu đốt Cố Hiểu Mộng.
"Khụ khụ!" Cố Hiểu Mộng có chút lúng túng, ho khan mấy tiếng, cúi đầu, không dám đối diện: "Chị Ngọc, thật biết nói đùa."
"Tôi không hề nói đùa, nhưng em có thể tự hiểu." Lý Ninh Ngọc yên lặng mở tờ báo trước mặt ra, có chút không tự nhiên, nuốt nước miếng.
Căn phòng trong nháy mắt trở nên vô cùng nóng bức, thiêu đốt hai người, khó mà tự kiềm nén, cảm giác như một cây kim rơi xuống cũng có thể khiến cho hai người giật mình.
"Chị Ngọc, tôi đói." Cố Hiểu Mộng thực sự không chịu nổi nữa.
Nàng cảm giác đối diện với Lý Ninh Ngọc, tâm trạng của bản thân có chút khó khống chế.
"Tôi đi mua chút đồ ăn." Lý Ninh Ngọc cũng không quay đầu, chạy trốn ra ngoài.
Lý Ninh Ngọc cảm thấy trước kia Cố Hiểu Mộng nói chuyện nhiệt tình, không cố kỵ, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhưng hôm nay đổi thành mình nói, mới biết được mấy câu này đâu phải tùy tiện nói ra là được, cần tích tụ rất nhiều sức lực.
Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi, đi mua đồ ăn cho Cố Hiểu Mộng.
"Y tá, cô có biết Cố Hiểu Mộng ở đâu không?" Mấy người đàn ông vạm vỡ, mặc quần áo màu đen, giọng điệu không lương thiện hỏi y tá ở bên cạnh.
Y tá như bị dọa sợ, liều mạng lắc đầu.
Mấy gã đàn ông có chút bạo lực, bắt đầu đẩy đám người xung quanh ra nhìn thử.
Lý Ninh Ngọc nhìn người trước mặt, không chắc chắn họ đến đây làm gì! Nhưng cô phải quay lại, không thể bỏ lại một mình Hiểu Mộng ở trong phòng, Lý Ninh Ngọc điềm nhiên quay đầu lại.
"Hiểu Mộng, ở cổng có vài người.
Em mặc quần áo vào trước đi.
Chúng ta không thể ngồi đợi ở đây được." Lý Ninh Ngọc có chút lo lắng.
"A?" Cố Hiểu Mộng vẫn còn ngơ ngác, nhưng Lý Ninh ngọc đã cầm áo khoác choàng thêm cho Cố Hiểu Mộng, đeo khẩu trang và mũ cho Cố Hiểu Mộng, sau đó nắm tay Cố Hiểu Mộng đi đến trước cửa.
Lúc này, mấy gã đàn ông kia đúng lúc đi đến.
Lý Ninh Ngọc đột nhiên đỡ lấy Cố Hiểu Mộng: "Ho khan."
"Khụ khụ khụ..." Cố Hiểu Mộng vô cùng phối hợp, ho khan không thể thẳng lưng.
Lý Ninh Ngọc nắm tay Cố Hiểu Mộng rời khỏi bệnh viện: "Em có quen bọn họ không?"
"Quen chứ." Cố Hiểu Mộng gật đầu: "Bọn họ đến để bỏ đá xuống giếng."
"Hửm?" Nhìn thấy dáng vẻ không thèm quan tâm của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc có chút không hiểu.
"Ở Hàng Châu này, vẫn chưa có người nào dám làm gì Cố Hiểu Mộng tôi đâu." Cố Hiểu Mộng cười khẽ, tràn đầy tự tin.
Trong nháy mắt, Lý Ninh Ngọc nhớ đến lời Cố Hiểu Mộng đã từng nói: "Ở Hàng Châu này còn có nơi nào mà Cố Hiểu Mộng tôi không thể đi sao?" Hóa ra, Cố Hiểu Mộng nàng vẫn tùy ý như trước kia.
"Ừm." Lý Ninh ngọc dịu dàng gật đầu: "Vậy quay về nhé?"
"Hả? Đã đi ra rồi, không về nữa.
Chị Ngọc, tôi đói." Cố Hiểu Mộng không thèm quay về bệnh viện, quá nhàm chán.
"Chị Ngọc, tôi dẫn chị đến một quán mỳ vô cùng ngon.
Tôi hay đến đó ăn." Cố Hiểu Mộng vui vẻ kéo tay Lý Ninh Ngọc bỏ chạy.
"Chậm một chút." Lý Ninh Ngọc có chút đau lòng cho vết thương của Cố Hiểu Mộng, nhưng Cố Hiểu Mộng lại giống như một con ngựa thoát cương, chạy mãi không ngừng.
"Chị Ngọc, chính là chỗ này." Lý Ninh Ngọc ngây ngốc.
Đây không phải là tiệm mỳ đối diện nhà mình sao? Cố Hiểu Mộng lại là tình hình gì đây!
"Tôi nói cho chị nghe, tôi hay đến chỗ này ăn đó!"
Lý Ninh Ngọc khó hiểu nhìn nàng.
"Thật đó.
Chị tin tôi đi, ăn ngon lắm!"
Lý Ninh Ngọc bị nhấn ngồi xuống.
"Dô, tiểu cô nương lại đến rồi.
Hôm nay còn dẫn theo một người nữa, có chút quen mắt nha." Ông chủ nhiệt tình chào hỏi, rõ ràng Cố Hiểu Mộng thực sự là khách quen, nhưng Lý Ninh Ngọc lại là lần đầu tiên đến chỗ này.
Cô chưa từng nếm thử mỳ ở chỗ này, có thể lão Phan đã từng đến.
"Hôm nay dẫn theo bạn đến à, sẽ không khóc nữa chứ!" Ông chủ cười.
"Khóc?" Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, phát hiện vị trí ngồi của nàng vừa đúng đối diện với cửa sổ ngôi nhà của Lý Ninh Ngọc, đột nhiên hiểu ra rồi.
"Có sao? Tôi không nhớ nữa.
Ông chủ, cho hai tô mỳ đi!"
Hơi nóng bừng bừng đặt trước mặt Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng càng ăn thì mặt càng đen lại.
Bản thân nói mỳ này ăn rất ngon, nhưng tại sao lại nhạt như vậy chứ.
Ăn ngon chỗ nào?! Nhưng bản thân thực sự có ấn tượng mình thường hay đến chỗ này.
Không ngon thì mình đến đây làm gì chứ? Nhưng thực sự không ngon chút nào.
Chuyện này khiến cho Cố Hiểu Mộng vô cùng xấu hổ, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn phản ứng của Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc thế mà khóc rồi.
Cô ăn rất chăm chú, nhưng Cố Hiểu Mộng có thể xác định, đó là nước mắt...!Cố Hiểu Mộng giật mình, giống như bị đấm một quyền.
Trong lòng có một giọng nói.
Cả đời này cũng không nên khiến cho cô khóc..
Danh Sách Chương: