Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tôi lái cái xe đạp điện chầm rì rì quay trở về đơn vị, chiếc xe Porsche của anh đã đỗ ở trước cửa.

Ai chà, lại còn biết diễn trò nữa đấy.

Tôi dừng xe, cầm mũ bảo hiểm đi lên tầng, đang định trực tiếp đi vào phòng làm việc của lãnh đạo thì đồng nghiệp với cho tôi biết lãnh đạo đã ở trong phòng làm việc của tôi.

Phòng làm việc của tôi thực chất là phòng chứa đồ vô tình bị thừa ra, bên trong để rất nhiều đồ đạc, cứ chất đống ở đó, thêm cả việc tôi phải ra ngoài tuần tra cả một thời gian dài nên giờ bàn làm việc cũng chẳng có tài liệu của tôi.

Trầm Luật ngồi sau bàn làm việc của tôi với một phong thái đĩnh đạc lịch sự, khuôn mặt anh nhăn nhó, còn lãnh đạo của tôi thì đang ngồi đối diện anh, cố gắng nở nụ cười vui vẻ.

Tôi mang hòa khí gõ cửa, rồi gọi lãnh đạo một tiếng.

"Tiểu Trình" Lãnh đạo như người vừa được ân xá: "Đến rồi đến rồi, nhanh vào đây."
Tôi nhướng mày bước vào phòng.

"Nào, sao lại không nói cho tôi biết Trầm tiên sinh là anh cô hả? Cô nói xem cô có một người anh như thế này còn tới đơn vị chúng tôi làm gì? Đúng là có tài mà không phát huy được."
Tôi khẽ kinh ngạc nhìn Trầm Luật, không hiểu anh có ý gì, mà không nhìn thì thôi, đã nhìn thì chỉ có bị dọa cho giật mình, cái đồ chơi mà anh đang nghịch trong tay, chẳng phải là máy đo nồng rượu hôm qua tôi chặn xe bắt anh thổi hay sao?
Anh cứ nhìn chằm chằm tôi từ lúc tôi bước vào cửa, ánh mắt anh làm tôi cảm thấy không thoải mái.

Lúc này anh mới dời tầm mắt, cười với lãnh đạo của tôi rồi nói: "Em ấy thích trải nghiệm của sống."
Lãnh đạo còn cười hai tiếng ha hả đáp lại.

Trầm Luật đứng lên: "Chốc nữa tôi có việc nên phải đi bây giờ." Nói xong anh nhìn tôi: "Mấy giờ em tan làm? Lát sau anh thuận đường thì qua đón em."
Anh làm tôi sững người một lúc, còn chưa kịp mở miệng thì lãnh đạo đã trả lời thay tôi: "Năm rưỡi, bây giờ tan làm được rồi."
Anh liếc nhìn đồng hồ.

Lãnh đạo lập tức nói tiếp: "Vì hôm qua Tiểu Trình tuần tra cả đêm nên hôm nay có thể về sớm nghỉ ngơi."

Trầm Luật khẽ mỉm cười: "Vậy được, anh xuống tầng đợi em, em thay quần áo cảnh sát ra đi."
"..."
Tôi thật sự không hiểu anh đang có ý gì nữa.

Dựa theo suy đoán của tôi về tính tình của anh thì anh không chỉnh chết tôi đã là may mắn lắm rồi, làm gì có chuyện đến tận nơi làm việc của tôi nhận mình là anh trai, còn đón tôi tan làm?
Đây đúng là người khiến kẻ khác phải sợ hãi.

Tôi không thay quần áo mà cầm túi đi luôn xuống tầng, lúc mở cửa xe anh ra tôi thấy anh khẽ nhíu mày.

Đây là chính là mong muốn của tôi.

Tôi biết anh là người cuồng sạch sẽ, trước kia anh rất nghiêm khắc với chuyện vệ sinh cá nhân của tôi.

Buổi trưa hôm nay tôi đứng ngoài đường mấy tiếng lận, mồ hôi đầy người, đồng phục cảnh sát lại kín, nghĩ thôi cũng hiểu giờ bốc mùi thế nào.

Tôi giả bộ nói: "Trầm tiên sinh, anh xem tôi bây giờ...!Có đang làm ô nhục xe của anh không? Nếu không anh để tôi xuống bắt xe buýt rồi tính sau?"
"Thắt dây an toàn vào." Anh không thèm nhìn tôi, dậm chân ga lái xe ra ngoài: "Anh đã đặt phòng khách sạn rồi, nếu em không muốn thay quần áo ở đơn vị thì đến khách sạn tắm đi."
Đậu má, trong lòng anh đang suy tính cái gì vậy!
Tôi đập cửa xe điên cuồng: "Anh bị điên à! Ai muốn ra khách sạn với anh! Anh thả tôi xuống! Tôi không quen anh!"
Anh bật cười: "Ờ cứ làm loạn đi, em biết anh thích nhất là khi em làm loạn mà, em càng náo loạn thì anh càng mạnh mẽ hơn thôi."
Tôi sợ rồi.

Trước kia mỗi lần tôi lên cơn điên cáu kỉnh này nọ thì kết quả cuối cùng đều là bị anh đè lên giường hành hạ đến khi nào tôi không nổi điên nữa mới xong chuyện.

Anh là người có thể trừng trị tôi, nhiều lần như vậy, cho nên số lần tôi nổi khùng cũng ngày càng ít đi.

Xe lái một mạch đến bãi đỗ xe của khách sạn, tới lúc này tôi mới có phản ứng.


Con mẹ nó chứ quá khứ khác hiện tại khác, bây giờ thì tôi còn sợ anh làm cái quái gì?!
"Trầm tiên sinh, anh nên để tôi về thôi." Tôi dùng giọng nói mềm mại nhưng mang thái độ cứng rắn mà năn nỉ anh: "Tôi chỉ là cảnh sát giao thông bình thường thôi, nếu hôm qua tôi lỡ xúc phạm đến ngài thì bây giờ cho tôi xin lỗi, nếu ngài muốn bồi thường thì cứ nói thẳng, không cần phải đùa cợt một con người nhỏ bé tầm thường như tôi."
Anh xoa xoa mi tâm, nói: "Em đừng nói nhiều nữa, anh nhức đầu."
Nghe vậy thì tôi càng thoải mái: "Trầm tiên sinh, nếu anh nhức đầu thì bây giờ anh nên về nhà nghỉ đi, tối hôm qua anh uống nhiều như thế, hôm nay còn đi khắp nơi, sao có thể không đau đầu được?."
"Hôm nay Mạc Tử kết hôn." Đột nhiên anh nói chặn lời tôi.

"Hả?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại anh.

"Mấy năm nay cậu ta vẫn luôn nhắc đến em, biết em về rồi nên muốn anh dẫn em tới tham dư hôn lễ của cậu ta."
Mạc Tử nhỏ hơn anh vài tuổi, đối xử với tôi tốt vô cùng, mỗi lần tôi cãi nhau với Trầm Luật, anh đều đứng ra khuyên nhủ cả hai bên, khi tôi bị Trầm Luật ức hiếp thì cứ đi tìm anh ấy là phương pháp tốt nhất.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên Trầm Luật dẫn tôi ra mắt bạn bè anh thì ai cũng nhìn tôi bằng một ánh mắt khinh khỉnh không hề tôn trọng, mọi người đều coi tôi là đồ chơi của anh, chỉ có Mạc Tử là gọi nước trái cây cho tôi uống, còn hỏi Trầm Luật tên của tôi.

"Anh ấy kết hôn rồi?" Tôi hỏi lại: "Với chị gái hồi đấy phải không?"
Trầm Luật gật đầu.

"Thật tốt." Xúc động dâng lên trong lòng tôi.

Chị ấy đã ở bên Mạc Tử nhiều năm rồi, cuối cùng cũng tu thành chín quả, từ sâu thẳm tâm can mình, tôi cảm thấy hạnh phúc cho anh, cũng có chút hâm mộ hai người bọn họ.

Trầm Luật đưa thẻ mở cửa phòng cho tôi: "Trong phòng đã chuẩn bị hết trang phục với đồ trang điểm cho em rồi."
Tôi chần chừ cầm lấy cái thẻ: "Anh không lên à?"
Anh cười: "Em muốn anh đi lên sao?"
Tôi quay đầu bước đi.

Tôi rất muốn tham dự hôn lễ của Mạc Tử, chẳng có lý do gì để từ chối cả.


Chỉ là tôi không muốn liên lạc với Trầm Luật thôi, tôi cũng không muốn gây xích mích với Mạc Tử, huống chi tôi còn nợ anh ân tình.

Tôi cầm thẻ mở cửa đi lên tầng, tâm tình có chút phức tạp.

Phòng khách sạn song lập này nằm ngay kế bên công ty của anh, bình thường vào buổi trưa hoặc khi làm thêm giờ thì anh sẽ tới đây nghỉ ngơi, so với mấy ngôi biệt thự của anh thì tôi càng thích căn phòng nhỏ này hơn.

Khoảng thời gian thi Đại học tôi thường xuyên tới đây, anh ngồi trên tầng làm việc thì tôi sẽ ngồi học ở dưới tầng, đến trưa thì anh sẽ xuống nấu cơm.

Sau khi ăn xong anh sẽ kiểm tra lại bài tập cho tôi, nếu tôi làm tốt thì sẽ có thưởng, làm không tốt thì sẽ bị phạt (mặc dù thưởng với phạt cũng không khác nhau là mấy.) Đó là khoảng thời gian tôi học tập nghiêm túc nhất mà yêu đương cũng vô cùng nghiêm túc trong mười mấy năm đèn sách của mình.

Căn phòng này có quá nhiều kỷ niệm của hai người, vậy sao anh còn giữ lại làm gì?
Bố cục căn phòng vẫn không hề thay đổi, nhưng có rất nhiều thứ đã bay hơi, ví dụ như bộ trà mà tôi mua, cái đèn bàn hay là những bức tranh tôi vẽ linh tinh lên tường cũng không còn nữa rồi.

Tôi mở cửa phòng ngủ nhìn qua một lượt, ồ, ga giường cũng thay đổi rồi.

Không đổi thì mới làm tôi sợ đấy.

Thời kỳ phản nghịch tôi cực kỳ "đàn ông", nhưng đến khi ở bên anh thì trái tim thiếu nữ lại nổ tung, cả căn phòng đều được tôi cho chìm nghỉm trong màu hồng.

Nếu như anh vẫn còn giữ mấy cái ga giường màu hồng của tôi thì anh bị điên rồi.

Tiện tay mở tủ quần áo, bên trong đều là quần áo của anh, hiển nhiên là anh vẫn thường xuyên ở nơi này.

Ở cạnh tủ treo một chiếc váy corset dài (*) màu hồng nhạt, kiểu váy đơn giản mà trang nhã, mang khí chất của nữ thần.

Đẹp quá.

Ngay dưới chiếc váy là hai cái ga trải giường màu hồng...!
...!Đúng là anh bị điên rồi.

Tôi xoay người bước vào phòng tắm, ung dung mà tắm rửa, sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài, vừa mới cởi khăn ra để đi lấy váy thì bỗng dưng nhìn thấy một bóng đen đang đứng trước tủ quần áo.


Tôi giật mình mà hét lên một tiếng, vội vã choàng khăn tắm lên người.

Anh nghiêng người dựa vào cửa tủ, không biết đã đứng đây nhìn tôi bao lâu rồi.

Vừa rồi tôi cởi hết khăn tắm xong còn duỗi người vài cái.

"Anh làm gì đấy!"
Bực mình thế nhỉ, sao tôi không phát hiện ra anh đã vào phòng cơ chứ.

"Hửm?" Anh mang vẻ mặt vô tội: "Đằng sau váy có khóa kéo, anh sợ em kéo không lên được."
"..."
Anh nhìn thấy tôi có vẻ tức giận mời lười biếng đứng thẳng người: "Anh lên lấy bao lì xì, vừa mới vào phòng, cái gì cũng chưa thấy, hơn nữa, em..."
Anh dừng lại, chưa nói xong câu đã nhấc chân đi ra khỏi phòng.

Tôi hiểu anh định nói cái gì, hơn nữa, em làm gì còn chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy?
Đúng là bực đến phát rồ.

Hết chương 3.

(*) Corset còn gọi là áo nịt ngực, áo chẽn, bắt nguồn từ tiếng Pháp cổ, chỉ chiếc áo có công dụng chính là tôn đường cong của cơ thể bằng cách siết chặt eo, giúp vòng hông và ngực trông to hơn.

Áo corset được chia ra làm hai loại:
– Corset rời (áo chẽn): giống áo quây nhưng phần ngực được thiết kế như áo nịt ngực, có độ sâu, được thêm đệm lót hoặc khung dưới chân ngực nhằm giúp nâng ngực và tạo độ gợi cảm cho vòng một.

Corset loại này có gắn dây hoặc không dây.

– Corset dress (áo gắn liền với váy): là dạng áo chẽn được may liền váy.

Ưu điểm của kiểu trang phục này là khoe được đường cong và tăng phần gợi cảm cho người mặc..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK