Chỉ là cậu không cách nào tưởng tượng nổi khoảnh khắc cận kề giữa sự sống và cái chết, người cậu luôn không muốn nhìn mặt một năm trời nay lại là người nhường cho cậu cơ hội tiếp tục sống.
Cậu chợt nhận ra một năm vừa qua điều cậu làm có biết bao nhiêu là buồn cười.
Cậu tựa như một con khỉ chạy qua chạy lại giữa một rạp xiếc, làm ra những trò hề ngu ngốc mà cậu chẳng thể tha thứ cho chính bản thân mình được.
Thì ra, chị ấy vốn dĩ chẳng biết gì cả, chị ấy vốn không có ý muốn làm tổn thương cậu.
~~~Phải chật vật một lúc, cậu mới có thể hoàn hảo đưa anh lên lầu, về lại phòng ngủ của anh.
Ánh trăng từ bên ngoài cửa chiếu rọi một nửa khuân mặt tuấn mỹ của anh, cậu nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve gương mặt tuấn mỹ kia, nước mắt có chính là có chút không thể tự chủ được mà rơi xuống bên gò má.
Tư Tịnh cậu đã ở trong căn biệt thự này cũng ba năm rồi cậu cảm giác như sự tồn tại của cậu đối với thế giới này cũng chỉ là một sự dư thừa.
Có lẽ mỗi khi Cố Tử Sâm uống say, vô thức quay trở về biệt thự, cậu yên lặng ngắm nhìn anh ngủ, chỉ những lúc như thế cậu mới có thể hảo hảo ngắm nhìn anh, chỉ những lúc như thế anh mới không còn dùng ánh mắt khinh miệt để nhìn cậu, chỉ có những lúc như thế trông anh mới thật dịu dàng.
Tư Tịnh khẽ thở dài rồi đứng dậy, xoay người tiến vào phòng tắm bưng một chậu nước ấm ra nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Cảm giác nhồn nhột khi đang ngủ mà bị người khác quấy rầy thật khó chịu, mày kiếm chậm rãi nhíu chặt lại, mắt phượng cũng từ từ mở ra, khung cảnh trước mắt cứ mờ mờ ảo ảo.
Cố Tử Sâm mệt mỏi chớp mắt thêm vài cái, mọi thứ mới trở nên rõ ràng hơn, gương mặt quen thuộc cũng hiện ra rõ ràng trước mắt, một trận chán ghét chồi lên từ tận đáy lòng, phần hận ý này anh vĩnh viễn quên không nổi.
“Tên đồng tính bệnh hoạn này, cậu cút ngay ra khỏi phòng tôi”.
Danh Sách Chương: