Kể từ ngày đó, Nghê Thiên Ngữ liền cùng Mạnh Diên Châu vô ý lui tới với nhau, xong chuyện phía sau, anh sẽ có lúc để lại cho cô một tấm thẻ, cô cũng so sánh dùng luôn, sẽ không cự tuyệt, rồi lại không chủ động tìm anh mở miệng. cô cảm thấy quan hệ giữa bọn họ là ba phần người tình, hai phần mập mờ, năm phần người xa lạ, trừ ở trên giường có thể ăn ý rất tốt, ở dưới giường thì cô hoàn toàn không biết nên ở chung với anh thế nào, cũng may, cơ hội bọn họ chung sống không nhiều lắm.
Vậy mà giờ đã hơn một năm, Mạnh Diên Châu có sự chuyển biến lớn. Nghê Thiên Ngữ thỉnh thoảng phát hiện ra cô còn rất hoài niệm tới cậu bé nhìn qua cái gì cũng không biết ban đầu, hiện tại cậu bé đó nhanh chóng trở thành một người đàn ông, để cho cô không còn thói quen. Mạnh Diên Châu biến chuyển lớn, một năm nay mà thôi, anh nhanh chóng lớn lên, hai hàng lông mày không lộ cảm xúc nữa, ít nói, một bộ có thể nhìn thấu nét mặt của người. Giống như Nghê Thiên Ngữ xuất hiện là chất xúc tác biến Mạnh Diên Châu nhanh trưởng thành, để cho anh nhanh chóng biến thành đàn ông.
Bởi vì quan hệ với Mạnh Diên Châu, Nghê Thiên Ngữ thường xin nghỉ, số lần quá mức thường xuyên, chính cô cũng cảm thấy ý này không tốt, liền dứt khoát từ chức.
Cô vô ý mở miệng bên tai Mạnh Diên Châu, ngày đó anh liền để lại một tờ chi phiếu, cô nghĩ đây hẳn là một người đàn ông thấu hiểu được.
Mạnh Diên Châu cũng không cùng Hàn Tiệp hợp lại, điều này làm cho nội tâm cô vui vẻ, ít nhất không cần đeo gồng xiềng đạo đức trên lưng, cho dù là quan hệ của bọn họ cũng không cần lên mặt bàn thật sự.
-------
Thời gian cô ngủ rất dài, trận mưa này so với thời gian cô ngủ còn dài hơn, cứ không ngừng nghỉ vậy. Sau khi tỉnh lại, cô nằm lỳ ở trên giường, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ mưa. Mưa đã nhỏ đi, lá cây cách cửa sổ không xa theo giọt mưa rơi xuống chợt rơi thoáng một cái.
Một khi đến trời mưa, tâm tình của cô đều không tốt lên.
Cô từ trên giường dậy, thay quần áo. Thả nước ở trong máy giặt quần áo, định thời gian tắm rồi đổi lại ga giường, lúc này mới cầm dù ra cửa. Cô đi đến tiệm thuốc gần đây, mua thuốc tránh thai, không dám mua thuốc tránh thai khẩn cấp, chỉ mua thuốc ngừa thai lâu dài, suy nghĩ một chút, lại để cho nhân viên lấy thêm mấy hộp ra ngoài, ngừa xuất hiện tình huống đặc biệt. Khi một câu cô nói ra thì đối phương kinh ngạc nhìn cô vài lần, hình như cũng hoài nghi nghề nghiệp của cô. Cô cảm thấy da mặt của mình càng ngày càng dày, đối phương nhìn cô, cô liền cười lại.
Trước kia không hiểu, sau cô biết, chỉ cần mặt người đủ dày, cũng không cần sợ có người tổn thương mình.
Cô tuyệt đối không cho phép mình chưa có chuẩn bị đã liền sinh con, càng không thể tiếp nhận ngoài ý muốn. Cô từ đầu đến cuối không cách nào hiểu rõ, tại sao có người nguyện ý sinh đứa bé vì một người, nhìn như tình thương vĩ đại của người mẹ, kì thực vô cùng ích kỉ, khiến cuộc sống đứa bé ở gia đình đơn thân, chịu hết ánh mắt lạnh của người khác, mà mẹ lại lấy tình yêu trên danh nghĩa nói cho đứa bé là kết tinh tình yêu.
Cô nghĩ, phụ nữ quả nhiên ích kỉ, hơn nữa còn muốn lôi kéo tình yêu làm đệm lưng, cô vĩnh viễn sẽ không trở thành người phụ nữ như vậy, nếu như cô muốn sinh con, tuyệt đối phải cho đứa bé này một gia đình ấm áp làm tiền đề.
Mua xong thuốc, trở lại nhà trọ, liền đun nước nấu ăn.
Ga giường trong máy giặt cũng đã xong, cô lấy ra, một người từ từ chồng lên, sau đó quy củ treo lên cột treo quần áo, treo lên sợi dây trên ban công.
Làm xong tất cả các việc, cô ngơ ngác ngồi trên ban công, một hồi nhìn mưa nhỏ ở bên ngoài, một hồi nhìn theo ga giường đong đưa theo gió.
Cô rất khó chịu, chỉ có chính cô biết, mình khó chịu ở đâu.
-------------
Nghê Thiên Ngữ vẫn đi tới nhà họ Tả, đứng ở bên ngoài biệt thự, chậm chạp không dám vào.
Trong quá khứ, mỗi lần đứng ở chỗ này, cô đều sẽ rất ác độc châm chọc Nghê Tử Nhứ một trận.
Tả Kính Đào lúc còn trẻ là một người đàn ông đảm đang và có dũng khí, ông và vợ mình cùng nhau dốc sức làm, không sợ khó khăn mệt nhọc, rốt cuộc sự nghiệp của mình cũng đi lên. Hai người rốt cuộc trải qua ngày thật tốt, Tả Kính Đào còn không những ghét bỏ vợ mình, đối với vợ mình càng ngày càng tốt, gặp người thì nói, mình nên cảm ơn nhất người vợ của mình, không có cô, liền không có mình thành công như hôm nay.
Một tòa biệt thự này, hoàn toàn theo ý Tả phu nhân mà xây. Vậy mà không đợi đến khi biệt thự này xây xong, Tả phu nhân liền ngã bệnh qua đời.
Tả phu nhân sau khi qua đời, Tả Kính Đào nản lỏng thoái chí, vô tâm xử lý sự nghiệp của mình, cũng không có tâm tình làm bất cứ chuyện gì, càng ngày càng chán nản. May mắn con gái Tả Vi Linh của ông vẫn ở đây, mới tỉnh lại, nhưng sự nghiệp đã không còn lớn bằng lúc trước, chỉ có thể nói ngày qua ngày thôi.
Chính là một người đàn ông không tệ như vậy, lại nguyện ý cam tâm tình nguyện cưới Nghê Tử Nhứ. Nghê Thiên Ngữ mỗi lần nhớ tới, cũng không nhịn được nghĩ lại, người tư bản lớn thật đúng là muốn sống, nếu cho dù có vận khí tốt gả cho người đàn ông tốt, cũng không có số để hưởng thụ.
Qua nhiều năm như vậy, cô từng không chỉ một lần nguyền rủa Nghê Tử Nhứ không có cuộc sống vui vẻ, nhưng Nghê Tử Nhứ có thể lợi hại như vậy, gả ột người đàn ông tốt, lấy sự nguyền rủa của cô làm trò đùa, hung hăng cho cô một cái tát.
Cô đứng ở trước biệt thự, bất động thật lâu, tựa như ngày trước, cô hi vọng nhiều, còn có thể nguyền rủa người phụ nữ kia.
Nghê Tử Nhứ, mẹ của cô.
==============
Tả Vi Linh ra ngoài đổ rác, thấy Nghê Thiên Ngữ đứng ở trong mưa, lúc này mới đi tới, “Tới sao lại không vào?”
Tả Vi Linh đối với Nghê Thiên Ngữ tình cảm không sâu, nhưng cũng không ghét. Trên thực tế Tả Vi Linh rất biết ơn Nghê Tử Nhứ xuất hiện, để cho bố mình cười nhiều hơn, nhìn cũng trẻ hơn không ít. Kể từ khi mẹ qua đời, bố vẫn buồn bực không vui, khó có thể xuất hiện một người, khiến trong cuộc đời bố lại lần nữa xuất hiện màu sắc. Làm con cái, chỉ hy vọng bố mẹ mạnh khỏe, cũng không có ý nghĩa khác. Cô có việc làm của chính mình, cho dù muốn làm bạn ở bên cạnh bố, cũng bất lực.
Nghê Thiên Ngữ là con gái duy nhất của Nghê Tử Nhứ, chỉ là thái độ của Nghê Tử Nhứ với Nghê Thiên Ngữ rất ác liệt, ngay trước mặt người khác còn được, còn sau lưng thì thuận miệng nhục mạ cũng là chuyện thường. Mới bắt đầu thì Tả Vi Linh chỉ cho là Nghê Tử Nhứ tính toán nhỏ nhặt, hi vọng nhà Tả bọn họ có thể đối với Nghê Thiên Ngữ khá hơn một chút, sau mới phát hiện, Nghê Tử Nhứ thật không thích con gái mình.
Tả Vi Linh cũng nghe tới lời đồn một chút, có lẽ trước kia Nghê Tử Nhứ bị nơi trước lạnh nhạt, nguyên nhân chính là bà sinh con gái, không phải con trai, vì vậy Nghê Tử Nhứ bất mãn với Nghê Thiên Ngữ, bởi vì chồng trước tuyệt đối không thích con gái, mới không thể cho chính Nghê Tử Nhứ mang thai.
Nghê Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn Tả Vi Linh, “ Chú vẫn chưa đi sao?”
Tả Vi Linh gật đầu một cái, “Bố vẫn còn chờ cô cùng đi”.
Nghê Thiên Ngữ không nói gì, đi theo Tả Vi Linh cùng nhau vào nhà.
---------------
Tả Kính Đào ngồi trên ghế sofa, trong tay không ngừng xé tiền vàng bạc, tay của người lớn tuổi, hiện lên nhiều vết nhăn dọa người.
Nghê Thiên Ngữ nhìn sang, Tả Kính Đào so với lần trước gặp thì già hơn rất nhiều, tóc cơ hồ đã bạc. Cô đi tới, ngồi đối diện với Tả Kính Đào, cong người xuống, cùng nhau lấy một xấp giấy xé ra.
Tả Kính Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, có chút an ủi.
Nghê Thiên Ngữ đúng lúc cũng ngẩng đầu lên, thấy mắt Tả Kính Đào đỏ đỏ, rõ ràng đã khóc.
“Xé nhiều chút”. Âm thanh của Tả Kính Đào có chút nghẹn ngào, “Để ẹ con ở nơi nào thì mua nhiều một chút, bà rất thích đẹp, thích ăn mặc, để cho bà mua mỹ phẩm tốt nhất, mua y phục đắt tiền nhất, ăn mặc thật đẹp”.
Nhìn thấy Tả Kính Đào như vậy lại không nhịn được, Tả Vi Linh lập tức chạy tới, “Bố đừng như vậy, nếu như dì biết bố như vậy, dì ở dưới cũng không an tâm”.
Tả Kính Đào lấy tay lau đi nước mắt, một người già, vẫn không nhịn được khóc lên.
Tay Nghê Thiên Ngữ cũng không nhịn được run lên, cô hận nhiều , người phụ nữ từ nhỏ đến lớn không đánh thì mắng mình, cứ như vậy bỏ xuống tất cả mà đi, đời này cô còn không có hưởng thụ chút về tình thương của mẹ, chút xíu cũng không có, nhưng Nghê Tử Nhứ cứ như vậy rời khỏi thế gian, ngay cả một chút cơ hội cũng không lưu lại cho cô.
Cô thậm chí nghĩ rằng, chỉ cần Nghê Tử Nhứ vẫn còn, cô có thế tiếp nhận ngày qua ngày, Nghê Tử Nhứ tùy tiện đánh, Nghê Tử Nhứ tùy tiện mắng, miễn là bà vẫn tốt.
Tả Vi Linh trấn an Tả Kính Đào, lúc này mới đem pháo và tiền giấy mang theo, cùng nhau ngồi vào trong xe.
Nghê Thiên Ngữ cùng Tả Kính Đào ngồi đằng sau xe.
Tả Kính Đào đã bình hòa hơn rất nhiều, Nghê Tử Nhứ gả những năm này, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tả Kính Đào, mỗi lần nhớ tới chuyện cũ kia, liền cảm thấy khó chịu.
Mộ Nghê Tử Nhữ ở quê nhà, bà trước kia đề cập tới, nếu như một ngày bà qua đời, không cần đem tro cốt của bà đặt ở nghĩa trang, những người đó bà không biết. Bà nói lúc bà còn trẻ đã làm nhiều chuyện sai lầm, có lỗi với bố mẹ của chính mình, khi còn sống không thể làm bạn tốt, hi vọng sau khi chết có thể làm bạn bên cạnh bố mẹ mình.
Nghê Thiên Ngữ vẫn vô cảm, không khóc nổi, cũng không biết mình nên làm gì.
Tả Kính Đào đưa tay qua, nắm lên tay Nghê Thiên Ngữ, “Đứa nhỏ này, ta biết rõ con không có muốn coi ta như bố con, nhưng có thể đồng ý với ta, ngày này hàng năm, cùng chúng ta đi thăm bà được không?”
Giọng của Tả Kính Đào rất nhẹ, nghe thế nhưng giống như khẩn cầu.
Cô gật đầu một cái, “Được”
Tả Kính Đào lúc này mới thở phào một cái, vỗ vỗ tay Nghê Thiên Ngữ, “Mẹ của con là một người con gái tốt, ta chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ kiên cường hơn thế, nhưng bà ấy khi còn sống cũng rất đáng thương, bà ấy cũng không có hạnh phúc…..”
Hạnh phúc……
Nghê Thiên Ngữ rốt cuộc không nhịn được, quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, một giọt lệ từ khóe mắt cô lướt qua.
Tả Kính Đào thu hồi tay của mình, “Không nên hận bà ấy nữa, bà ấy thật không dễ dàng”.
-----------
Đứng ở trước mộ Nghê Tử Nhứ, cô nhìn chằm chằm vào tấm bia kia, trên đó viết: con gái yêu…..
Cô có chút buồn cười, muốn lớn tiếng mở miệng hỏi: Bà có yêu tôi sao?
Kiềm được nước mắt, cô ngồi xổm người, cùng Tả Kính Đào và Tả Vi Linh lấy tiền vàng bạc ra, lấy bật lửa đốt, khiến tất cả tiền vàng bạc đều cháy đi lên.
Tả Vi Linh rất cung kính cầm nén hương lạy ba cái, Nghê Thiên Ngữ vẫn như cũ. Ngày này hai năm trước, là ngày mất của Nghê Tử Nhứ, một chiếc xe tới đây, đánh Nghê Tử Nhứ ở ngoài, đưa đến bệnh viện, nhưng cấp cứu không kịp.
Nhìn thấy cỏ mịn trên mộ Nghê Tử Nhứ, Tả Kính Đào lần nữa lại xúc động, ông nhìn chằm chằm vào con gái, “Vi Linh, bố thật xin lỗi con, cũng xin lỗi mẹ con”.
“Bố đừng nói như vậy”. Tả Vi Linh nhất thời khó nói.
“Sau khi bố chết, để cho bố ở cùng chỗ này với dì Nghê đi, người trước của bà ấy không có đối tốt với bà ấy, sau khi chết, bố hi vọng có thể đối tối với bà ấy”. Tả Kính Đào thở dài một tiếng, “Mẹ con nhất định sẽ trách bố”.
Nói thật, nếu không thể không ngạc nhiên, Tả Vi Linh biết bố mình với dì Nghê tình cảm rất sâu, nhưng không nghĩ tới đã sâu tới mức này.
Trong lòng Tả Vi Linh có chút khổ sở, vì mẹ mình, nhưng lại cảm thấy có thể hiểu được, “Bố, con tôn trọng ý kiến của bố, con tin rằng mẹ cũng hiểu bố”.
Nghê Thiên Ngữ nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, bất giác cười, cô nhìn phần mộ kia, đúng là vẫn còn hạnh phúc, ít nhất có người nguyện ý với bà như vậy.
-------
Nghê Thiên Ngữ không cùng về với Tả Kính Đào, mà vẫn như cũ đứng ở chỗ này, cúng bái ông bà ngoại, cô có chút muốn nhìn nơi ở cũ.
Phòng rất u ám, lâu rồi cô không tới, chắc hẳn đã kết đầy mạng nhện.
Một cái nhìn là ra được nhà này đã bỏ hoang nhiều năm rồi, lúc còn nhỏ nghe bà ngoại nói qua, phòng này là ông ngoại xây nên, gạch cũng là do mình tạo, gạch màu xanh lam, khác hẳn với gạch màu đỏ bây giờ.
Lúc còn bé, cô đã ở chỗ này một thời gian rất dài.
Bởi vì ông bà nội cứ chỉ về phía cô nói: Mày cút cho tao, mày không phải cháu của nhà này, cứ ở chỗ này hết ăn rồi lại uống…..
Mà mẹ của cô cũng không yêu cô, chỉ có bà ngoại nguyện ý chăm sóc cô.
Hiện tại cô còn nhớ rõ bà ngoại nói với mẹ: Thật là nghiệp chướng, đứa bé nhỏ như vậy, con cũng nhẫn tâm, nếu sinh con bé ra, cũng là trách nhiệm của con, nên coi nó là bảo bối mà đối xử…..
Coi như bảo bối…..
Cô nở nụ cười: Trên đời này, sẽ có người coi mình là bảo bối cục cưng sao?
Danh Sách Chương: