Ánh mắt của Hoắc Vân Thành cũng u ám không kém.
“Thư Tình?”
Thư Tình đại khái cũng đoán được, đây chính là vị hôn phu trong lời đồn của cô, Hoắc Vân Thành, nhưng sao người đàn ông này lại xuất hiện trên giường cô, ai có thể nói cho cô biết không?
Còn chưa nhận được lời giải thích nào, Hoắc Vân Thành đã tiếp tục nói: “Ngày đầu tiên vào Hoắc gia đã trèo lên giường tôi, ha, cô đúng là không đơn giản.
”
Advertisement
Thư Tình vẻ mặt mờ mịt nhìn Hoắc Vân Thành, gì cơ gì cơ? Cô trèo lên giường Hoắc Vân Thành?
Mấy người nhà họ Hoắc này đều có chứng ảo tưởng à?
Nhưng mà nghĩ đến đồ dùng nam giới trong phòng hôm qua, cô cũng đoán được đại khái, đây là phòng của Hoắc Vân Thành, Hoắc Thiến cố ý làm như vậy.
Thư Tình xuống giường, lạnh lùng nói: “Đầu tiên, tôi không trèo lên giường của anh, hôm qua Hoắc Thiến nói với tôi đây là phòng của tôi, Hoắc thiếu gia, tôi không có hứng thú với anh.
”
“Còn nữa, đêm qua tôi đã ngủ rồi, Hoắc thiếu gia trở về chẳng lẽ không phát hiện trên giường còn có người khác sao? Anh còn ôm tôi ngủ cả đêm, chuyện này phải giải thích thế nào đi? Không phải là anh đã có ý đồ với tôi từ sớm đó chứ?”
Hoắc Vân Thành bị Thư Tình làm cho nghẹn lời, sắc mặt càng thêm u ám, ký ức đêm qua hiện lên trong đầu, anh nhất thời không thể phản bác.
Đối diện với ánh mắt của Thư Tình, người đàn ông lại càng thêm sững sờ.
Đôi mắt hoa đào kia, thật sự rất giống cô ấy.
Thấy vậy, Thư Tình cong môi mỉm cười.
“Thế nào? Hoắc thiếu gia nhìn tôi như vậy làm gì? Lẽ nào thật sự bị tôi mê hoặc rồi?”
Khi định thần lại, vẻ mặt Hoắc Vân Thành âm trầm, thanh âm lạnh lẽo: “Ra ngoài, sau này không được phép đến phòng này nữa.
”
Thư Tình đương nhiên không ở lại lâu, lấy đồ của mình rồi rời đi.
Lần đầu gặp mặt, cả hai đều chán ghét đối phương.
Hoắc Thiến còn đứng trước cửa, thấy Thư Tình bước ra thì vô cùng kinh ngạc.
Thư Tình cười nói với cô ta: “Chào buổi sáng! Như cô mong muốn, đêm qua anh họ cô ôm tôi ngủ cả một đêm, chúng tôi ở chung với nhau rất hòa thuận.
”
“Cô nói hươu nói vượn.
” Hoắc Thiến tái mặt, sao có thể?
Theo lý mà nói anh họ không thể nào thích Thư Tình.
Nhưng sự thật ở trước mặt, đêm qua Thư Tình và Hoắc Vân Thành ngủ cùng nhau.
Thư Tình cười giễu bỏ đi.
Hoắc Thiến lại tức giận: “Một người quê mùa đến từ nông thôn như cô, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để cô gả cho anh họ của tôi đâu.
”
Vừa mới dứt lời, Hoắc Vân Thành cũng bước ra khỏi phòng.
Hoắc Thiến thấy vậy, nhất thời sợ hãi: “Anh họ.
”
Hoắc Vân Thành vẻ mặt u ám, rõ ràng là đang giận, Hoắc Thiến cũng không dám làm bậy nữa.
…
Thư Tình nhờ người hầu dẫn cô về phòng của mình, thu dọn đồ đạc, sau đó mới xuống lầu ăn sáng.
Trên bàn ăn có mẹ Hoắc, Hoắc Thiến, và Hoắc Vân Thành.
Mẹ Hoắc nói: “Dậy muộn như vậy, cũng không biết xuống làm bữa sáng, cô thật sự coi mình là thiếu phu nhân của Hoắc gia sao.
”
Thư Tình liếc mắt nhìn mẹ Hoắc, thản nhiên nói: “Nhưng tôi cũng không phải người hầu của Hoắc gia.
”
Muốn cô làm bữa sáng, nằm mơ đi!
Hoắc Vân Thành từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhưng nhìn ra được, anh cũng không thích Thư Tình.
Mấy người ai cũng không thuận mắt ai cùng nhau ăn sáng, sau khi ăn xong, mẹ Hoắc đưa cho Thư Tình một cái thẻ.
“Trong thẻ có năm nghìn tệ, lát nữa trước khi đến công ty thì mua mấy bộ quần áo đi, tôi nói cô biết, ở công ty phải an phận, đừng gây chuyện cho Vân Thành.
”
Danh Sách Chương: