Tường Vy vẫn cho xin nghỉ ở quán cà phê Sophia, ngày mai bắt đầu công việc mới ngay thì gắp gáp quá.
Cô nhắn tin trả lời, hi vọng có thể cho cô một buổi sáng để thu xếp công việc cũ nhưng cô chỉ nhận lại đúng một chữ " Không" từ Vương Minh Huy.
- Ba mươi triệu ? Vy, bà đang đùa với mình à?
Quỳnh Anh hét lớn vào điện thoại khó tin hỏi lại Tường Vy.
- Mình vẫn còn đang hoang mang đây, mình vẫn không nghĩ anh ta sẽ đưa ra mức lương cao như vậy.
- Người tuyển cậu là đàn ông à ? Chắc không có chuyện mờ ám gì chứ ? Anh ta nhìn trúng cậu hả ?
- Cô làm gì đi chứ, tôi thuê cô để xử lý những trường hợp này ?
Dưa hấu ngồi cạnh cô em gái mình, đưa cặp mắt giận dỗi nhìn cô rồi nói :
- Cô không được đến gần dành cha của con tụi con.
Quỳnh Anh lo lắng cho Tường Vy, việc bảo mẫu và ông chủ có mối quan hệ bí mật cũng không hiếm gặp.
- Không đâu, mình cũng đâu phải xinh đẹp tuyệt trần, người như mình thì có chỗ nào để người ta nhắm vào, hơn nữa đây là chỗ quen biết của bác sĩ Tùng, cậu luôn khen bác sĩ Tùng có nhân phẩm tốt mà.
- Nói vậy cũng đúng, bạn thân của bác sĩ Tùng mình nghĩ chắc tính cũng không có khác anh ấy lắm, vậy sau này mình phải chờ Vy bao cơm rồi.
- Nếu thật sự có thể nhận ba mươi triệu một tháng, Quỳnh Anh muốn ăn gì mình cũng chiều.
Sau đó hai người trò chuyện trên mấy câu rồi tắt máy.
Tường Vy tạm xin nghỉ một ngày ở quán cà phê, cô không muốn xin nghỉ việc qua điện thoại.
Sau khi bàn xong chuyện hợp đồng mới xong, rồi sẽ đích thân đến xin nghỉ việc dù sao cũng đã gắn bó gần một năm.
Tường Vy lên xe buýt đến biệt thự, dì Hoà biết sáng nay cô sẽ đến nên ra cổng đón.
- Cô Tường Vy đã dùng bữa sáng chưa ? Chắc là sau một tiếng nữa cậu Huy sẽ gặp cô.
- Dì không cần khách sáo với con, dì gọi tên con là được rồi sau này con còn phải nhờ dì giúp đỡ nhiều.
Dì Hòa gật đầu cười, ngoài mặt dì không để lộ gì nhưng thiện cảm trong lòng dành cho cô lại tăng thêm một ít, dì Hòa dẫn cô đi dạo một vòng quanh biệt thự giới thiệu cô với những người làm khác trong nhà.
- Cậu Huy rất ít khi ở nhà, nếu không ở công ty cũng sẽ phải đi công tác nước ngoài, cậu ấy về nhà đều là vì cô, cậu chủ nhỏ, cô cứ yên tâm chỉ cần cô làm tốt công việc của mình thì cậu Huy sẽ không đạt đãi cô đâu.
- Dạ, con sẽ cố gắng hết sức.
Tường Vy chậm rãi ghi nhớ những thông tin dì Hòa đã cung cấp từ sáng đến giờ, một lúc sau cô chợt phát hiện ra hình như từ nãy đến giờ dì Hòa không hề nhắc đến nữ chủ nhân của căn nhà này, rốt cuộc là Vương Minh Huy đã có vợ hay đã ly hôn rồi ?
Dì Hòa dường như đọc được suy nghĩ của cô lúc này nên dì cũng nói thêm :
- Cậu Huy vẫn còn độc thân, cách đây không lâu mẹ cậu Huy mất đã tạo một cú sốc lớn cho hai bé, cũng bắt đầu từ đó bọn chúng sống rụt rè, ít nói chuyện, lười ăn uống, hai bé chỉ chơi chung với nhau.
- À
Hóa ra lý do cần tìm bảo mẫu để chăm sóc hai con là vì không còn người mẹ bên cạnh nữa mặc dù không biết lý do là gì nhưng cô đoán tính tình cậu chủ chắc không tốt đẹp gì mới không có mẹ hai bé ở bên cạnh.
Tường Vy đi dạo một vòng quay lại phòng khách đã thấy Vương Minh Huy thông thả ở đó uống cà phê, xem tin tức.
Dì Hòa ra hiệu cho cô đi sang bên đó nói chuyện cùng anh, Tường Vy hít sâu một hơi đi đến ngồi đối diện Minh Huy.
-Tôi thích những người đúng giờ, sau này mỗi sáng cô cứ đến vào giờ này, khi nào Dâu Tây và Dưa Hấu đi ngủ cô có thể ra về.
Minh Huy chậm rãi nói, mắt bận dán chặt vào màn hình máy tính bảng, Tường Vy muốn lên tiếng phản bác chuyện khi nào có bé ngủ mới được tan làm thì Vương Minh Huy lại tiếp tục nói :
- Hôm qua tôi đã nói với cô rồi cô cũng không được nghỉ cuối tuần, mỗi ngày đều phải có mặt bên cạnh Dâu Tây và Dưa Hấu thời gian thử việc của cô là một tuần, nếu con tôi thích cô thì không còn vấn đề gì nữa nếu cô làm không tốt tôi sẽ trả lương thử việc cho cô.
Những lời Tường Vy muốn nói cứ vậy mà nghẹn trong họng, yêu cầu đúng là hà khắc, nhưng thời gian thử việc mà cũng trả lương đầy đủ thì có bị đuổi cô cùng sẽ cắn răng làm việc hết một tuần này.
Vương Minh Huy đảo mắt về tập hồ sơ trên bàn một cái cũng không nhìn lên Tường Vy.
- Hợp đồng ở trên bàn, cô hãy đọc kỹ rồi ký vào.
Cô cảm thấy thái độ của anh có chút hống hách nhưng dù sao người ta cũng là ông chủ, có hách dịch một chút cũng là lẽ thường thôi.
Tường Vy cầm hợp đồng lên xem ngoài chuyện không có ngày nghỉ trong tháng ra, mọi lợi ích đều rất cao.
- Nếu tôi có chuyện đột xuất phải xin nghỉ phép thì sao ? Tôi biết mức lương của mình cao nhưng không có người lao động nào làm ba mươi ngày trên một tháng cả.
Vương Minh Huy đặt iPad trong tay xuống nhướng mày hỏi :
- Hôm qua không phải cô nói điều khoản nào cũng chấp nhận sao?
Tường Vy giả vờ đọc lại hợp đồng trên tay, để có thời gian suy nghĩ rồi mới ngẩng đầu lên cười tươi nói :
- Hợp đồng được soạn ra là để cùng nhau trao đổi, tôi có thể xin hai ngày nghỉ phép trong một tháng không ?
Vương Minh Huy gật đầu anh cũng không định ép buộc hay bóc lột sức lao động của người khác, chỉ là anh muốn xem cô gái trước mặt có bản lĩnh đề nghị với mình hay không thôi.
- Dì Hòa, dì lại nói cho Tường Vy những điều cần chú ý trong việc chăm sóc Dâu Tây và Dưa Hấu, tôi đi đón hai đứa về.
Dì Hòa đang ở trong bếp nghe Vương Minh Huy nói vội vàng chạy ra phòng khách, không yên tâm nói:
- Cậu định đi một mình sao ? Để tôi đi cùng cậu, tôi đã chuẩn bị xong rồi.
- Không lẽ chỉ việc đi đón con mình xuất viện, tôi cũng không làm được hay sao ?
Dì Hòa biết ý nên không nói nữa, đưa một chiếc túi cho anh, trong đó có đầy đủ áo khoác, quần áo, giày dành cho hai bé.
Tường Vy đứng một bên nhìn bộ dạng anh bước ra khỏi nhà, trong lòng thầm đồng tình với sự lo lắng của dì Hòa.
Trông anh không chỗ nào giống một người cha biết chăm sóc con cái cả.
Dì Hòa vô cùng nghiêm túc dặn dò cô những việc cần chú ý trong việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Dâu Tây và Dưa Hấu.
Tường Vy thật sự cảm thấy rất mệt vì mình sắp phải làm bảo mẫu của một hoàng tử và công chúa luôn được nuông chiều từ nhỏ.
- Thật ra cô chủ và cậu chủ nhỏ rất ngoan chỉ là ....!sau khi không gặp được bà nội nữa thì bắt đầu nghịch ngợm.
Dì Hòa càng nói giọng càng nhỏ.
Tường Vy khẽ đưa tay lên lau mồ hôi, những đứa trẻ bị tổn thương tâm lý trong quá trình nuôi dưỡng càng phải đặc biệt quan tâm nhiều hơn so với làm giáo viên mầm non công việc này đối với cô càng ý nghĩa hơn cô mở hợp đồng ra cầm bút lên dứt khoát thấy xuống một chữ ký, cô cũng không ngờ chữ ký đó ngoài việc cho cô công việc mới mà còn trói chặt số phận của cô với căn nhà này.
Dự đoán của Tường Vy và dì Hòa không sai lúc Vương Minh Huy bế Dâu Tây từ cổng vào nhà, áo khoác của con bé cài nút trên nút dưới, giày cũng mới xỏ có nửa chân, còn Dưa Hấu thì được anh dắt một bên, quần thì ống cao ống thấp, một bên mang tất một bên không.
Dì Hòa vội vàng đến muốn bế Dâu Tây thay cho Minh Huy nhưng cô bé không chịu, cả người ôm chặt lấy anh.
Tường Vy lại nắm tay làm quen với Dưa Hấu thì thằng bé lùi mấy bước chốn vào sau lưng anh, chỉ đưa cái đầu nhỏ ra nhìn cô, tay bé con nắm chặt vào tay anh.
Suốt thời gian qua anh ít khi về nhà, hai bé tất nhiên nhớ nhung cha mình, không có mẹ, không có bà nội bên cạnh thì người hai bé con tin tưởng nhất chỉ là anh mà thôi.
Tường Vy nhận ra ngay, hai bé con này gầy hơn nhiều so với những đứa trẻ bằng tuổi, có thể thấy vấn đề ăn uống và hấp thu dinh dưỡng của hai bé từng được dì Hòa nhắc đến không phải là chuyện đùa.
Tường Vy bước đến gần vươn tay muốn bế cô bé Dâu Tây, cô bé ôm chặt anh và nhìn cô bằng ánh mắt dè chừng.
- Con đừng sợ, sau này cô ấy sẽ là bảo mẫu chăm sóc các con, chơi cùng các con và dạy hai con học.
Vương Minh Huy dỗ dành hai con.
Dâu tây và Dưa Hấu tất nhiên không hiểu nghĩa của từ " Bảo Mẫu" nhưng hai bé hiểu chơi và ở cạnh là như thế nào, hai anh em nhìn nhau trao đổi ý kiến vì hai anh em chỉ muốn chơi và ở cạnh cha Huy, nên cả hai cùng nhau quay sang Tường Vy lắc đầu, đồng thanh hét lên :
- Không muốn bảo mẫu, không muốn, chỉ muốn cha
Vương Minh Huy đã thả Dâu Tây xuống đứng cạnh anh hai Dưa Hấu của mình, ba cha con nhìn nhau, Minh Huy bắt hai con khoanh tay lại để ngang ngực của chúng, nghiêm giọng nói :
- Hai anh em con không được như vậy, phải nghe lời người lớn
Dâu Tây vừa thấy cha nghiêm mặt liền bắt đầu mếu máo, khóc nấc lên.
Dưa Hấu mặt tỏ vẻ rất tức giận nhìn cha nhưng tay kéo đứa em gái ôm vào lòng, vỗ vỗ vào lưng em như an ủi.
Tường Vy đứng một bên thật sự không kịp ngăn Minh Huy lại, cách nói chuyện này không phải là phương pháp giáo dục đúng đắn, cô nhẹ nhàng nói :
- Anh hạ giọng xuống một chút, đừng làm hai cháu sợ thêm
Vương Minh Huy ôm cả hai anh em vào lòng, không biết phải làm sao miệng cứ luôn nói:
- Con đừng khóc, con đừng khóc
Dì Hòa và Tường Vy đồng thời nhìn nhau, xem ra cả ba cha con trong căn nhà này ai cũng có vấn đề.
Vương Minh Huy và dì Hòa dỗ dành một lát Dâu Tây cũng đã nín khóc, con bé vẫn không chịu rời khỏi anh, dù đã để bé con ngồi xuống sofa thì vẫn nhất quyết ôm chặt cánh tay anh.
Vương Minh Huy lại bắt đầu mất kiên nhẫn nghiêm giọng với Dâu Tây :
- Con cứ ôm lấy cha như vậy, sao cha làm gì được ?
Dâu Tây vươn tay kéo áo anh lắc đầu, cô biết chắc nếu anh còn nói thêm câu nào nữa thì còn bé sẽ lại khóc nấc lên.
Vương Minh Huy lại chuyển sang nghiêm mặt với cô :.
Danh Sách Chương: