03
Rất nhanh đã đến giữa hè, nóng bức khó nhịn, Giang Trừng vô cùng nhớ mong những ngày ở Liên Hoa Ổ, vào mùa này đã sớm cùng đám Nguỵ Vô Tiện thoải mái chơi đùa ở trong hồ rồi.
Đám Nhiếp Hoài Tang lựa lúc Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đều không ở rủ Giang Trừng xuống núi đi bơi, Giang Trừng do dự một chút liền vỗ tay đáp ứng.
Lam Hi Thần mang theo hai môn sinh săn đêm trở về, bởi vì mặt trời giữa trưa quá mức nóng bức, thời gian cũng không vội liền chầm chậm ngự kiếm trong rừng.
Chợt nghe trong gió truyền đến tiếng cười đùa chơi nháo, môn sinh nói: “Công tử, toà dã lĩnh này rất ít khi có người, có khi là sơn tinh quỷ quái gì quấy phá?”
Lam Hi Thần nói: “Đừng gây tiếng động, chúng ta trước kiểm tra một chút.”
Yên lặng hạ xuống một ngọn cây, đẩy ra tán lá xanh biếc, Lam Hi Thần nhìn thấy đầu tiên chính là Giang Trừng từ trong nước nhô lên, tóc đen tứ tán, trên người để trần ánh nước lấp lánh, trên mặt, trên tóc từng giọt nước khúc xạ ra sắc thái ánh trời chiều.
Nhiếp Hoài Tang từ phía sau dội hắn một vốc nước, nói: “Giang Trừng, ngươi bơi cũng quá nhanh rồi, giống như cá vậy!”
Giang Trừng tuỳ ý vuốt nước trên mặt đắc ý cười: “Liên Hoa Ổ không có chuyện bơi kém!”
Chúng thiếu niên cười vang cùng nhau vung tay hất nước lên người hắn, Giang Trừng cười to đáp trả, khiến cho hồ nước gợn lên từng đợt sóng lớn.
Lam Hi Thần nở nụ cười: “Không phải là ở cùng với bạn học rất vui vẻ sao.”
Môn sinh nói: “Là các đệ tử đến nghe học, có cần nhắc nhở bọn họ nhanh chóng trở về không?”
Lam Hi Thần nói: “Không cần, đừng đi quấy rầy bọn họ, tra xem bốn phía có gì khác thường không, đảm bảo an toàn cho họ.”
Môn sinh lĩnh mệnh tản đi, Lam Hi Thần lại nhìn Giang Trừng hiếm thấy lộ ra nụ cười một chút, cũng yên lặng rời đi.
Giang Trừng nhạy bén cảm nhận được một chút động tĩnh, lúc nhìn sang chỉ thấy ngọn cây đang lay động.
Nhiếp Hoài Tang đang bơi đến vui vẻ, nhìn Giang Trừng một mặt nghiêm túc: “Làm sao vậy Giang Trừng?”
“Không sao, núi sâu hồ vắng, mọi người vẫn là không nên xem nhẹ, chơi một lát liền quay về thôi.”
Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt đau khổ nói: “Haiz, qua hôm nay muốn ra ngoài chơi liền khó khăn, không bằng chúng ta đi uống rượu, chỉ cần trở về trước khi tới giờ gác cổng là được rồi!”
Đề nghị này được các thiếu niên nhất trí tán thành, Giang Trừng nhìn mọi người cao hứng cũng không muốn làm mất vui.
Đều là công tử thế gia, không có lo lắng về túi tiền, cũng không có gánh nặng trong tâm, ở trong hồ bơi đến khi cả người thoải mái, lại đến Thải Y trần làm mấy vò rượu có tiếng ở Cô Tô, ai nấy đều vui sướng tựa thần tiên.
Ngoại trừ Nhiếp Hoài Tang thỉnh thoảng cười đùa Nguỵ Vô Tiện không được uống Thiên Tử Tiếu, Giang Trừng hừ một tiếng nói: “Hắn không uống được Thiên Tử Tiếu thì tính là gì, hắn không chừng đang ở Liên Hoa Ổ vui vẻ đến không biết trời trăng gì, sợ là cũng chẳng còn nhớ đến ta rồi, đến bức thư cũng không có.”
Nhiếp Hoài Tang khoác vai hắn nói: “Đợi nghe học kết thúc, ta nhất định phải đến Liên Hoa Ổ các ngươi, ngươi và Nguỵ huynh nhất định phải mang ta đi chơi đó.”
“Ta lại nghe nói đại ca ngươi nghiêm khắc với ngươi vô cùng, hắn lại cho ngươi đi? Ngươi không bằng đi mời Lam Vong Cơ cùng đi, Nguỵ Vô Tiện không phải vẫn luôn nói muốn mời y đi chơi sao, y đi rồi đại ca ngươi nhất định cũng đồng ý cho ngươi đi.”
Lời này nói thật sự có chút mơ giữa ban ngày, Giang Trừng chẳng qua là uống đến hứng khởi trêu đùa vài câu thôi.
Nhiếp Hoài Tang lại thật sự vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ, “Đây cũng có thể xem là một biện pháp.”
Giang Trừng ha ha cười, lại rót đầy rượu cho mình và hắn, hôm nay xem như là cả ngày đều vui vẻ, Giang Trừng tuy uống có hơi nhiều nhưng hăn tửu lượng tốt vẫn có thể giữ bảy phần tỉnh táo, thấy thời gian sắp tới liền giục mọi người quay về, sau đó chuẩn bị đi ra quầy tính tiền.
Lúc lấy túi tiền, hắn sờ lên thắt lưng chợt phát hiện chuông bạc Giang gia vẫn luôn mang theo bên người không còn nữa.
Hắn nhất thời sững sờ, rượu tỉnh mười phần, sắc mặt vừa nhiễm hồng vì rượu nháy mắt trắng xuống, hắn trước ở quán rượu tìm một vòng không tìm thấy, mọi người cũng hỗ trợ tìm dọc theo con đường ban nãy.
Giang Trừng nói với mọi người: “Sắp tới thời gian gác cổng, các ngươi quay về trước đi.”
Nhiếp Hoài Tang nói: “Như vậy sao được, chúng ta cùng nhau ra ngoài tất nhiên phải cùng trở về.”
“Nhiều người về muộn như vậy mục tiêu quá lớn, ngươi là muốn ngày mai mọi người cùng nhau chịu đòn sao? Đại ca ngươi nếu như biết được, sợ là còn muốn tự mình chạy đến đánh ngươi một trận.”
“Nhưng…Ngươi bị người trong nhà biết cũng không sao hay sao?”
Giang Trừng sững lại, hai mắt ảm đạm xuống nói: “Ta không sao, sẽ không có ai đến.
Được rồi, các ngươi nhanh đi đi.”
Giang Trừng lao nhanh về hướng ngọn núi bọn họ tới bơi, là do hắn quá bất cẩn thả lỏng, không nên làm mất vật quan trọng như vậy, sẽ không có ai đến, cho dù hắn làm tốt hay không tốt, đều sẽ không có ai đến.
Ánh trăng trong rừng có vẻ như đặc biệt sáng, Giang Trừng nhặt lên chuông bạc phản xạ ánh trăng trên đất, lẳng lặng đứng trong đêm tối không đãng không người, ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên không trung, trong lòng khẽ thở ra một hơi thật dài, ánh sáng dịu dàng ở xung quanh rơi đầy trên đất, cũng rơi đầy trên người hắn.
Dù sao canh giờ cũng đã qua, Giang Trừng cũng không vội quay về, hắn cẩn thận từng ly từng tí bò trên đầu tường, hi vọng không có xui xẻo như Nguỵ Vô Tiện mỗi lần đều bị Lam Vong Cơ bắt được.
Hắn quan sát lại một lần, dưới tường vừa lúc không người, hắn lập tức nhảy xuống, chân vừa mới chạm đất liền nghe thấy chỗ rẽ truyền đến tiếng nói chuyện, hắn lập tức nấp sau một thân cây.
Bên kia có người mở miệng nói: “Vong Cơ, đêm nay là đệ trực đêm sao?” Là thanh âm của Lam Hi Thần.
“Vâng, huynh trưởng tại sao vẫn chưa nghỉ ngơi?”
“Lần này ra ngoài săn đêm ngẫu nhiên thu được một chiếc lô đỉnh, trên phong ấn có phù văn, ta vẫn chưa giải được nội dung phù văn, không bằng Vong Cơ cùng ta đi nhìn một chút?”
“Bây giờ sao?”
Lam Hi Thần cười nói: “Ừm, bây giờ.”
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn phía dưới bức tường một chút, lại nhìn huynh trưởng, nói: “Được.”
Chờ hai người cuối cùng cũng đi xa, Giang Trừng lập tức đi ra quay về phòng mình, một đêm yên bình vô sự.
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Nhiếp Hoài Tang đã chạy tới thăm hắn, ngạc nhiên nói: “Ngày hôm qua bọn ta biết được là Lam Vong Cơ trực đêm còn thay ngươi lau mồ hôi, ngươi lại không bị y bắt được thật sự quá lợi hại rồi!”
Giang Trừng hỏi hắn: “Ngày hôm qua các ngươi quay về có phải gặp phải…gặp phải Lam Hi Thần?”
“Làm sao ngươi biết? Chúng ta vừa trở lại liền đụng phải Hi Thần ca ca, huynh ấy còn hỏi đến ngươi, yên tâm, bọn ta giúp ngươi che giấu rồi.”
Giang Trừng yên lặng uống chén trà, nhỏ giọng lầm bầm: “Quản chuyện không đâu.”.
Tìm truyện hay tại [ TRUMtгuy en.
v Л ]
Nhiếp Hoài Tang không nghe rõ: “Ngươi nói gì?”
Giang Trừng mở cửa đi ra ngoài, “Không nói ngươi, đi thôi, đi lên lớp.”
Nhiếp Hoài Tang đuổi theo hắn: “Ây Giang Trừng, hôm nay có một chuyện ngươi nhất định phải giúp ta!”
Giang Trừng nhíu mày: “Chuyện gì khiến ngươi kinh hoảng như vậy, chẳng lẽ đại ca ngươi đến rồi hay sao?”
Nhiếp Hoài Tang cảm thấy cái miệng này của Giang Trừng thật sự là quạ đen phải gọi bằng cụ, nói cái gì đến cái đó! “Còn không phải sao, hôm qua lúc tình cờ gặp phải Hi Thần ca ca, huynh ấy đã nói cho ta, đại ca hôm nay đi qua Cô Tô thuận tiện muốn đến thăm ta.”
Giang Trừng cho hắn một ánh mắt hắn có thể có biện pháp gì.
Nhiếp Hoài Tang nói: “Đại ca ta nếu như có hỏi đến vấn đề gì ta trả lời không được, ngươi ở bên cạnh nhất định phải nhắc bài ta a!”
“Đại ca ngươi là người dễ lừa như vậy?”
“Đại ca ta là là là…” Nhiếp Hoài Tang đột nhiên nói lắp, một mặt như thấy quỷ trừng mắt nhìn phía sau hắn.
Giang Trừng nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói giận dữ mang theo uy áp.
“Đại ca ngươi như thế nào, hả?”.
Danh Sách Chương: