Khi Ân Hậu còn chưa lớn bằng Tiểu Tứ Tử liền vô lễ với Thiên Tôn
Khi Ân Hậu còn chưa lớn bằng Tiểu Lương Tử liền muốn thú Thiên Tôn
Bát quái này làm cho tất cả những người vây quanh nghe chuyện cũ sợ ngây người
Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ ngoại công không hổ là ngoại công, hắn muốn thân con mèo kia là ở chương thứ mười mấy tới chương thứ một trăm mấy.
Triệu Phổ tỏ vẻ Ân Hậu là đàn ông chân chính, nên mở miệng thì mở miệng, nên cầu hôn thì liền cầu hôn, quản bọn họ có đang ở trên đường cái hay không?
Tiểu Lương Tử tỏ vẻ, hắn bây giờ có phải cũng nên cầu hôn Tiểu Tứ Tử không a? Tiểu Tứ Tử đáng yêu như vậy, hiện tại không cưới có thể bị người khác cướp mất hay không a?
Ở phía xa nhìn thấy Thiên Tôn tỏ vẻ, ngươi là một tử lão quỷ a, kể chuyện cũ cho hài tử có cần phải kể từ lúc gặp nhau không? Về phần loại chuyện nhỏ như ngươi hôn ta này, cũng không đáng kể.
Công Tôn như có điều suy nghĩ: Thì ra Ân Hậu gọi là Ân Mục Dã a, Thiên Tôn gọi là Hình Thiên Du.
Ân trong ngũ hành thuộc Thổ, Mục thuộc Thủy, Dã thuộc Thổ, mà Hàng thuộc Mộc, Ma thuộc Thủy.
So vơi Mục Dã, Hàng Ma quả thực càng có thể bảo trì sự cân đối của ngũ hành.
Hình thuộc Kim, Thiên thuộc Hỏa, Du thuộc Thủy.
Theo tên gọi mà thấy hai người cũng không tương khắc, tại sao Ngân Yêu Vương nói hai người là tử địch a? Chẳng lẽ bát tự có vấn đề? Một ngày nào đó hỏi thử Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu một chút bát tự của hai lão nhân gia
Chỉ có Bàng Dục vuốt cằm như có điều suy nghĩ: "Lão gia tử, ngài năm đó vì sao lại cầu hôn một tiểu nam hài?"
"Ai nha! Các ngươi là chưa thấy qua Thiên Tôn lúc còn bé, so với Bạch Ngọc Đường còn đẹp hơn a! Ngân Yêu Vương lại không nói với ta hắn là nam hay nữ, ta còn tưởng rằng hắn là một tiểu cô nương xinh đẹp a!"
"Ân lão quỷ!" Xa xa nghe thấy Thiên Tôn nhịn không được, tạc mao nói: "Ngươi mới xinh đẹp, cả nhà ngươi đều xinh đẹp! Ngươi khi còn bé nhìn như một viên tròn, tròn như Tiểu Tứ Tử vậy"
Đẹp...
Vô tội bị trúng chiêu Bạch Ngọc Đường sắc mặt đen lại.
Tròn....
Vô tội bị trúng chiêu Tiểu Tứ Tử bĩu môi.
Triển Chiêu ở một bên an ủi Bạch Ngọc Đường: Bình tĩnh a, nhất định phải bình tĩnh, ngươi không đánh thắng được ngoại công! Đột nhiên nhớ tới câu nói cả nhà ngươi đều xinh đẹp kia, trong nháy mắt cảm thấy mình thật vô tội ( =))))))
"Cho nên, đó là lí do vì sao năm đó Ân Hậu tròn giống Tiểu Tứ Tử cầu hôn với Thiên Tôn xinh đẹp như Bạch Ngọc Đường"
Mọi người nhìn thấy Tiểu Tứ Tử bĩu môi, Bạch Ngọc Đường đen mặt, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Tiểu Tứ Tử dùng cánh tay tròn tròn của bé nắm vạt áo của Bạch Ngọc Đường nói: "Bạch Bạch, ta cưới ngươi a", không khỏi một thân mồ hôi lạnh.
Tiêu Lương đem Tiểu Tứ Tử kéo đến phía sau mình: Cận nhi là muốn gả cho mình, coi như là cưới, như vậy cũng phải là cưới mình a
Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường: Chuột trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng muốn câu!
Bạch Ngọc Đường cạn lời: Các ngươi thật biết suy diễn
Triệu Phổ càng vô lại: "Lão gia tử, Thiên Tôn có đáp ứng lời cầu hôn của ngươi không? Thư ngốc, ngươi đạp ta làm chi a?"
Công Tôn trừng hắn: Đại lưu manh, không biết giữ miệng, Triển Chiêu còn đứng ở một bên kia kìa.
Triệu Phổ cũng không để ý Công Tôn trừng hắn, chỉ thấy, ai nha, ánh mắt của thư ngốc nhà hắn lại đẹp như vậy a? Da trắng như vậy, thắt lưng mảnh như vậy.
Cũng may hắn hạ thủ nhanh đem người đoạt đi rồi.
Tiêu Lương nhìn sư phụ nhà mình, con ngươi chuyển xanh, không khỏi lắc đầu: Sư phụ khẳng định là suy nghĩ lưu manh ở trong đầu rồi.
Một câu của Triệu Phổ cũng nhắc nhở Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – Miêu nhi, ngoại công nói muốn kết hôn với sư phụ.
Triển Chiêu kỳ quái – Ta nghe rồi, sao vậy?
Bạch Ngọc Đường nghi hoặc – Vậy ngoại bà của ngươi làm sao bây giờ?
Triển Chiêu nghi ngờ hơn – Ngoại bà không phải đã qua đời nhiều năm rồi sao? Ta cũng chưa từng gặp qua nàng.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày – Ngoại công và sư phụ muốn thành thân, ngươi không cảm thấy ngoại công có lỗi với ngoại bà sao?
Triển Chiêu nhướng mi – Sao có thể a, ta từ nhỏ đã nghe Hồng di lải nhải rằng hai người bọn họ hơn một trăm năm vẫn không minh bạch, người khác không vội, bọn ta nhìn đến nóng ruột.
Ngoại công bọn họ không biết còn lại bao nhiêu thời gian, bên người có thể có một người thấu hiểu cũng rất tốt.
Bạch Ngọc Đường khóe miệng nhếch lên – Thời gian chúng ta làm bạn so với họ còn dài hơn.
Triển Chiêu thiêu mi – Cũng không nhất định, ngoại công và sư phụ ba bốn tuổi đã quen nhau.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn – Thời điểm chúng ta ba bốn tuổi cũng đã gặp nhau.
Triển Chiêu sờ cằm – Không phải là thời điểm năm sáu tuổi sao?
Bạch Ngọc Đường trừng hắn – Mèo ngươi còn phải tranh cãi sao?
Triển Chiêu cười tủm tỉm – Nơi nào có thể a! Ngân Yêu Vương không phải đã nói sao? Hai ta là trời đất tạo thành một đôi, duyên phận ngàn năm không biến mất.
Lại nói tiếp, năm đó Thiên Tôn đáp ứng rồi sao? Ta cảm thấy người rất dễ lừa gạt.
ngôn tình hay
Bạch Ngọc Đường nhìn trời – Đáp ứng hồi nào a, chỉ sợ lúc đó liền đem ngoại công đánh đi.
Sự thực chứng minh, hiện nay trên đời này, hiểu rõ Thiên Tôn nhất ngoại trừ Ân Hậu cũng chỉ còn có tên đồ đệ Bạch Ngọc Đường này mà thôi.
Năm đó, xinh đẹp như nữ hài tử Hình Tiểu Du sau khi nghe xong người nào đó nói, tiềm lực bạo phát, xoay người liền đem Ân Tiểu Ma đánh ngã xuống đất, giơ lên nắm tay "thăm hỏi" gương mặt đối phương, Ân Tiểu Ma hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng khi còn nhỏ tuổi đã tìm được vợ, phản ứng không kịp, trong nháy mắt bị quả đấm nhỏ đập vào mắt.
Hài tử mới có ba bốn tuổi xuất thủ có thể nặng bao nhiêu? Nhưng Hình Tiểu Du là ai, đó là người sau này trở thành truyền thuyết, Thiên Tôn.
Một quyền đánh xuống, liền đem Ân Tiểu Ma đập ra một cái viền mắt màu đen.
Ân Tiểu Ma bưng mắt bối rối: "Này, ngươi không đồng ý ta cưới ngươi thì ngươi cũng không cần đánh ta a, đánh người không đánh mặt a! Ngươi một nữ hài tử, hung dữ như vậy, sẽ không ai thèm lấy"
"Ngươi mới là nữ hài tử!" Hình Tiểu Du phát hỏa, luân khởi nắm tay vừa rồi đánh thêm một quyền, bị Ân Tiểu Ma ngăn cản, căm giận thu hồi nắm tay, đứng dậy, hay tay đem áo trước ngực xé ra, lại đem tiết khố cởi nốt: "Ngươi mới là nữ hài tử, nhìn cho rõ, ta là nam"
Thời Đường mặt, trên đường cái thành Trường An, trước một quán nhỏ ven đường, diễn ra một màn mà chủ quán đừng nói là nhìn, đến nghe còn chưa nghe qua.
Có một tiểu tiên đồng béo đô đô cầu hôn một tiểu tiên nữ trắng noãn sạch sẽ, sau đó tiểu tiên nữ đem tiểu tiên đồng đẩy ngã xong còn đánh hắn bầm một con mắt, cuối cùng mới là khiến ngta nghẹn họng nhìn trân trối, tiểu tiên nữ sau khi phát hiện mình đánh không lại tiểu tiên đồng, tức giận đứng lên, đem công kích vật lý biến thành công kích tinh thần.
Tiểu tiên nữ cởi bỏ toàn bộ y phục, gào thét lớn: "Ta là nam", sau đó lộ ra hạ thân nho nhỏ.....
"Ân lão quỷ, nhất định là ngươi ở đây bịa đặt lung tung, ta làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế" Thiên Tôn lần này không nhịn được, bay tới bóp cổ Ân Hậu.
Ân Hậu vừa né vừa rống: "Tử lão quỷ, vậy ngươi nói ngươi năm đó đã làm gì?"
"Sao ta có thể nhớ kỹ! Ta chỉ nhớ rõ ngươi đêm hôm đó đái dầm"
"Ngươi đây mới là nói bậy! Lão tử sáu tháng đã không đái dầm"
.....
Cho nên nói, mỗi một võ lâm chỉ tôn, đều có một đoạn lịch sử nghĩ lại mà đen mặt..
Danh Sách Chương: