Mục lục
Sư Phụ - Mãn Mục Sơn Hà Y Cựu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11

Sau lần rèn luyện mạo hiểm này, Ôn Giang Thu đã có một thanh kiếm mới, cũng là thanh kiếm trảm thần diệt ma kiếm ‘Xá Thiên’ trong nguyên tác.

Mặc dù đã có thanh kiếm mới uy phong lẫm liệt, nhưng cậu ấy vẫn mang thanh kiếm đã gãy bên người.

Cũng dễ hiểu, đấy là thanh kiếm đầu tiên của cậu ấy, có tình cảm đặc biệt với nó thì cũng không có gì là lạ cả.

Tính cách của cậu ấy cũng trở nên trầm tĩnh và lạnh lùng hơn trước nhiều, vài năm nữa cậu ấy sẽ thể hiện mặt hắc ám của mình, làm người ta thấy đã khiếp sợ.

Đặc biệt khi cậu ấy rũ mắt khẽ cười:

“Rèn luyện ở Hồn thú sơn là do thực lực của đệ tử còn non kém, không liên quan đến chuyện của chưởng môn.”

Lời này vừa nói ra, các đệ tử ở phía dưới tức giận phẫn nộ- từ lâu Ôn Giang Thu mơ hồ đã trở thành đầu lĩnh của bọn họ, có tiếng nói, danh vọng nhất định.

Nguyên Sương nghe thấy cậu ấy không gọi mình là ‘sư phụ’, vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng như băng tuyết:

“Là do bổ toạ đã sơ sẩy. Tự mình lãnh phạt.”

Lần rèn luyện trước làm cho không ít đệ tử bỏ mạng, vốn nên là Nguyên Sương tự mình dẫn đầu.

Nhưng đến đến lúc tiến hành, hắn lại rời đi, lúc này bi kịch mới xảy ra.

Trách nhiệm này chắc chắn không thể thoái thác.

“Chưởng môn, ngài rõ ràng trở về là để đối đầu với gian tế đến từ Ma giới! Không phải là do người dốc toàn lực bảo vệ, e rằng ngọn núi này đã bị thổi bay từng mảnh, nát nhừ!” Trưởng lão lên tiếng biện hộ.

Nguyên Sương xua tay lắc đầu.

Sườn mặt băng sương của hắn không hiện lên cảm xúc, việc công xử lý theo phép công ‘sơ sẩy trong nhiệm vụ’ chịu 300 đạo sét đánh.

Thấy khóe môi của hắn trào máu, những lời nghi ngờ, phẫn hận của các đệ tử nín bặt, ngược lại còn thêm chút kính trọng.

Ôn Giang Thu ngước mắt lên, cười như không cười nhìn qua, ngón tay trắng nõn mơn trớn chuỗi Huyết Linh Châu cậu ấy mới xâu lại.

Đầu ngón tay mềm mại vuốt ve, triền miên…dai dẳng lưu luyến.

Nhưng chắc có lẽ đấy chỉ là ảo giác bởi cái ve vuốt này chỉ xảy ra trong chốc lát, vì chỉ chớp mắt sau đó, cậu ấy lễ phép và cũng kính nắm lấy tay Nguyên Sương, nói:

“Chưởng môn làm việc theo phép công, là tấm gương quy củ nề nếp, đệ tử cảm thấy hổ thẹn. Người hãy nghỉ ngơi cho tốt, hai năm sau đại chiến Thần -Ma, sẽ có chúng ta tiên phong, sẽ không để người hao tâm tổn sức như vậy nữa.”

Lời này vừa nói ra, các đệ tử vốn đang ủng hộ cậu ấy, ánh mắt họ nhìn càng thêm nóng rực.

Giống như trong cốt truyện miêu tả [trong suy nghĩ của tất cả các đệ tử Vạn Kiếm tông, vị sư huynh nhập môn mới bốn năm, đã hóa thần, giống như thần linh. Không ai có thể địch lại, dẫn bọn họ đi về phía thắng lợi trong tương lai.]

Nhưng tôi vẫn không hiểu được, vì thái độ giương cung bạt kiếm của Ôn Giang Thu đối với Nguyên Sương.

Trong <<Tiên Đạo>>, sau đại chiến Thần- Ma không đến 10 năm, Nguyên Sương sẽ chết, trước khi hắn chết Ôn Giang Thu đều nhất mực cũng kính, chưa bao giờ trong tối ngoài sáng kích động đám đông tức giận và chê bai ngấm ngầm như bây giờ.

Còn trận đại chiến hai năm sau?

Cửu Thiên Thần Giới đã có kế hoạch sớm như vậy sao?

Rất nhanh, tôi đã hiểu vì sao lại là hai năm sau.

Ngọn lửa Chu Tước của Liệt Diễm Trì, cứ năm năm lại tắt một lần, lần tiếp theo chính là hai năm sau.

Lúc này, Tiêu Mạnh Ly sẽ suy yếu, bị bách trùng gặm nhấm.

Là thời cơ tốt để Tu Tiên giới phát động cuộc chiến quy mô lớn.

Tôi gấp như kiến bò trong chảo nóng.

Tiêu Mạnh Ly trong nguyên tác, trải qua trận chiến này, không gượng dậy nổi.

Tôi…mới chỉ khôi phục được bảy- tám phần công lực của chính chủ, chỉ sợ kết cục của tôi sẽ thảm hơn.

Hơn nữa, đúng thật là Tiêu Mạnh Ly bị hao tổn kinh mạch, nguyên thần bị thương, thực lực càng yếu đi một tầng.

Vì vậy, tôi chỉ có thể điên cuồng lục tìm trong sách vở, trau dồi tâm pháp, cố gắng trước trận đại chiến, đem thực lực và khả năng của nguyên chủ lên tầm cao mới.

Bởi vậy dưới đấu pháp xa luân chiến của Tu chân giới, tôi đã cầm cự được ba ngày ba đêm.

Đúng vậy, người phái Tu chân thay phiên nhau đấu với tôi, không quan tâm cái gì là đạo đức của người học võ cả, một người lại nối tiếp một người, tấn công liên tục.

Tà khí của Ma giới tràn ra, làm trời đất âm u, đen tối.

Tôi thuận tay đánh bay một trưởng lão của Tàng Hoa tông, lau sạch máu tươi trên cánh tay, ngăn chặn cảm giác đau đớn tràn lan khắp người, không để ý nói:

“Tiếp theo. Còn ai nữa, cứ việc lên hết một lần đi!”

Lúc đánh nhau dây buộc bị đứt, tóc đen toán loạn, áo đỏ tung bay phấp phới.

Không cần phải nói, giờ phút này khẳng định tôi rất giống ma nữ.

Dù có xinh đẹp lộng lẫy đến mấy cũng vẫn là nữ ma đầu người người căm hận.

Quả nhiên quần chúng Tu chân giới tức giận, một người trong đó nói:

“Ngươi—, tiên giới chúng ta dùng lễ để giao chiến, đều là từng người một lần lượt ra tay, nếu tất cả cùng vây hãm tấn công, ngươi đã sớm chết một ngàn tám trăm lần rồi, còn dám ở đấy mà kiêu ngạo–”

Xa luân chiến mà cũng có thể nói năng lý lẽ hùng hồn như vậy được?

Tôi chỉ biết im lặng.

Không phải tôi không dám, mà là chưởng môn của các người không dám.

Nếu thật sự vây công, một ngàn người ức hiếp một mình tôi, các ngươi còn thể diện của chính đạo chắc?

Hắn nghẹn lời, quay đầu nhìn về phía mười mấy chưởng môn, nhưng họ lại không nhìn hắn dù chỉ một cái.

Người này thẹn quá hoá giận, còn muốn tiếp tục cằn nhằn, bỗng nhiên có người tiến lên một bước, cắt ngang lời hắn:

“Vãn bối là Ôn Giang Thu của Vạn Kiếm tông, xin tiền bối …chỉ giáo.”

13

Tôi chợt dừng lại, kinh ngạc.

Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ mới nhìn thấy Ôn Giang Thu trong đám đệ tử.

Cậu ấy mặc quần áo trắng, lông mày sắc nét như được chạm khắc.

Tôi có cảm giác như mình đang đối mặt với một đối thủ đáng gờm.

Sao tên nhóc này lại ở đây? Mây ngày trước không nhìn thấy, tôi còn tưởng rằng cậu ta đang bế quan tại Vạn Kiếm tông.

Dù sao sau khi hoá Thần cũng cần phải nhanh chóng củng cố.

Tôi không muốn tranh đấu với cậu ấy nên dừng lại và nói:

“Hôm nay đến đây thôi, ta mệt rồi, để mai tiếp tục.”

Một kẻ khác lên tiếng mắng mỏ:

“Ngươi nói ngày khác thì ngày khác à? Ngươi nghĩ đây là hội luận võ kén rể chắc?”

“Đúng vậy! Thật không biết xấu hổ!”

“Ngươi nghĩ ngươi là nhân vật chính ư?”

Ma tộc của chúng tôi bên này, tự do phóng đãng đã quen, nhiều người mồm mép linh hoạt, giúp tôi đáp trả:

“Ô này, các ngươi được phép trơ tráo từng người một lên, còn cung chủ của chúng ta lại không được phép nghỉ ngơi ư?”

“Ha ha ha, tỉ võ kén rể ư? Đừng tự tâng bốc bản thân. Hậu cung của cung chủ chúng ta, mỹ nhân vô số, sao người có thể để mắt tới các loại dưa vẹo, táo nứt như vậy được chứ?”

“Đúng vậy! Nhìn ngươi tai to mặt lớn, cái gì cũng dám nói ra được! Nam sủng trong cung Tân Nguyệt của chúng ta đều tuấn tú, bảnh bao, vậy mà cung chủ của chúng ta còn chướng mắt đấy!”

Tôi: “...” Không phải, tôi không có mà.

Người lên tiếng thay tôi lại tiếp tục:

“Cũng chỉ có họ Ôn này ngoại hình xuất sắc, có tư cách kén rể.”

Vừa dứt lời, có nhiều ánh mắt tập trung hướng về phía tôi.

Trong số đó có Ôn Giang Thu vẫn đang chắp tay chào, cúi người về phía trước một cách cung kính.

Cậu ấy lập tức ngước mắt lên, đôi mắt đen láy có vô vàn cảm xúc, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi: “...”

Xong rồi! Lời lẽ như vậy có vẻ không tôn trọng, tên nhóc này đang muốn tức giận.

Trong cốt truyện, sau này nam chính là một kẻ tàn nhẫn, có thể giết cả gia tộc của vai ác vì đã lăng mạ và trêu chọc cậu ấy.

Tôi cười gượng vài tiếng, thực sự muốn chạy trốn!

Tuy nhiên, Ôn Giang Thu đã lên tiếng trước:

“Vậy vãn bối, ngày mai cung nghênh tiền bối.”

15

Đánh, thật sự vẫn phải đánh.

Tôi có hai phiền phức lớn.

Lửa của Liệt Diễm trì và Tiêu Mạnh Ly chắc chắn có liên quan đến nhau. Khi lửa tắt, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.

Hai là, tôi có thể tấn công những người khác không thương tiếc, nhưng tôi không thể làm vậy với Ôn Giang Thu.

Vì vậy, ngày thứ hai tái đấu, tôi đã thua.

Huyết Liên trong lòng bàn tay đã ngưng kết được một nửa lại bị bóp nát, không dám hướng về phía cậu ấy mà ra chiêu.

Nhưng Ôn Giang Thu lại không hề nương tay, một lưỡi kiếm xuyên qua khí giáp của tôi, tôi chật vật né tránh, vẫn bị sượt qua vai phải, cắt một vết sâu, dưới lớp áo lộ ra da thịt trắng tuyết, vết thương máu thịt mơ hồ, trông thật dữ tợn.

Ôn Giang Thu dừng lại, động tác chậm một nhịp.

Tôi cố nuốt máu trong cổ họng xuống, nhân tiện xé toạc vai áo bên phải cho bớt cồng kềnh, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tiếp tục.”

Người thanh niên trước mặt tôi đã cao lớn, không còn là cậu bé quật cường nữa, khuôn mặt anh tuấn hơn, trong mắt dường như có gì đó đè nén, nhíu mày lùi ra phía sau, sau đấy gật đầu thừa nhận thua cuộc:

“Vãn bối không phải là đối thủ của tiền bối.”

Tôi: “?”

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì cậu ấy đã tra kiếm vào vỏ, lùi bước lại, quay đi dứt khoát.

Lúc này, một cơn đau xé lòng chèn ép nội tạng của tôi, tôi không thể trụ nổi được nữa, loạng choạng quỳ xuống, phun ra một ngụm máu.

Tôi phải công nhận rằng…cậu ấy những năm qua đã tiến bộ rất nhiều.

Tôi cũng không thể tiếp chiêu của cậu ấy được nữa.

Trong lúc tôi khuỵu xuống, Ôn Giang Thu đột nhiên quay người lại, môi mấp máy, sắc mặt tái nhợt, dường như rất căng thẳng.

Ánh mắt mọi người đều sáng như đuốc.

Trong đó có chưởng môn của Tàng Hoa tông không kìm được, đứng dậy và hét lên:

“Ngọn lửa sắp tàn, ma nữ cũng kiệt sức. Bây giờ mà không diệt trừ, còn đợi đến khi nào nữa!”

Vừa nói hắn vừa chụm năm ngón tay lại, kim ấn màu vàng đánh liên tiếp về phía tôi.

Chính phái đánh lén thì không gọi là đánh lén, được gọi là thay trời hành đạo.

Nếu một chưởng này mà trúng tôi, dù không chết cũng tàn nửa mạng.

Nhưng hiện tại tôi không thể cử động, chỉ có thể nhắm mắt chờ đòn tấn công đến gần.

Thôi vậy…chết thì chết, sống thêm bao nhiêu năm như vậy cũng không tính là lỗ.

Phía trước, Ôn Giang Thu quả quyết quay người lại, có lẽ muốn đi về phía tôi, nhưng đã muộn một bước.

Kim ấn rốt cuộc không rơi trên người của tôi.

Một đòn hoa sương dễ dàng phá giải nó, có người chậm rãi đi tới.

Che chắn trước mặt tôi là một bộ quần áo trắng không tì vết.

Nguyên Sương.

Nguyên Sương giơ tay ngăn chưởng môn của phái Tàng Hoa vẫn còn đang muốn xông tới, liếc mắt nhìn tôi từ trên cao, cất giọng điềm tĩnh:

“Mạnh Ly, cùng ta trở về.”

Tôi vô thức lắc đầu.

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Mạnh Ly? Gọi thân mật như vậy?

Thấy tôi cự tuyệt, hắn lớn tiếng:

“Gây chuyện như vậy chưa đủ ư?”

Bốn phía đều xôn xao.

15

Hơi thở của tôi đột nhiên cứng lại, xâu chuỗi tất cả manh mối với nhau, tất cả cho thấy Tiêu Mạnh Ly và Nguyên Sương không chỉ có quan hệ với nhau mà thậm chí còn rất thân thiết.

Ngay cả bộ kiếm thuật mà tôi tìm được để dạy cho Ôn Giang Thu…

Nó có tên là ‘Chiết Sương’.

Á đù! Hai người này chắc chắn là người yêu cũ!

Chỉ sợ kiếm Thanh Sách cũng là vật từng thuộc về Nguyên Sương, lúc nữa ma đầu -Tiêu Mộng Ly rời đi đã mang theo hoặc trộm đi!

Tiên giới cũng vậy, Ma giới cũng thế, họ hiển nhiên không ngờ rằng Nguyên Sương, người đứng đầu chính phái lại có liên quan đến tôi.

Đôi mắt của họ mở to.

Tôi muốn chạy trốn, nhưng Nguyên Sương phóng ra pháp lực, linh lực bao trùm người tôi, tôi cố gắng cử động, phun ra một ngụm máu, kinh mạch toàn thân phát ra âm thanh vụn vỡ.

Cuối cùng ý thức mơ hồ, khi ngã xuống đất, Nguyên Sương đã đỡ được tôi.

Trước khi lâm vào hôn mê và được bế lên, tôi mơ hồ nhìn Ôn Giang Thu cách đó mười bước.

Cậu ấy đứng chết lặng, những ngón tay thon dài nắm chặt chuôi kiếm bên hông, sát ý và lửa giận loé lên trong đôi mắt xinh đẹp, mặt cậu ấy vô cảm, nhìn tôi và Nguyên Sương.

Tôi: “...”

Chỉ là nợ phong lưu, nợ tiền, nợ kiếm, nợ tâm pháp của nguyên chủ với Nguyên Sương thôi, không liên quan đến tôi, đừng đem oán hận lên tôi chứ!

16

Tôi bị nhốt trong ngục tối.

Tên đại biến thái Nguyên Sương kia cố ý ném tôi vào nơi dư thừa linh khí Lạc Hà Phong, dưới Hạm Vĩ trì, lạnh lùng bỏ qua ma khí đang nghịch chuyển trong người tôi, chỉ ném lại một câu ‘Không ngứa, không đau, không nhớ lâu’ rồi phất tay áo rời đi.

Đau, thật sự là rất đau.

Tôi toát mồ hôi lạnh, để chống đỡ cơ thể không chết, quả là cơ thể có ý chí kiên cường.

Cả nhà anh, Tiêu Mạnh Ly có trí nhớ lâu dài thì liên quan gì đến tôi chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK