Mục lục
Chất Ổn Định Cảm Xúc Của Hoắc Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8

"Ê, Trần Tự, dạo này cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại mãi thế. Có phải đang đợi tin nhắn từ cô nàng nào không?" Bạn cùng phòng Trương Bằng nhìn tôi với nụ cười đầy ám muội.

"Không phải." Tôi thản nhiên lắc đầu.

Trương Bằng không tin, đưa tay quàng qua cổ tôi, dùng chút sức:

"Tôi không tin, mau nói, là ai vậy?"

Tôi không nói được, vì thật sự không có cô gái nào mà tôi thích.

Người tôi chờ là tin nhắn của một ai đó.

Từ sau khi anh ta gửi cho tôi tin nhắn cuối cùng, liền không có bất cứ động tĩnh nào nữa, cứ như biến mất giữa không trung.

Vài ngày sống trong thấp thỏm, bất an của tôi không những không giảm bớt mà ngày càng tăng lên.

Đang suy nghĩ, cổng trường bỗng vang lên một trận xôn xao, rất nhiều người kéo nhau chạy về phía đó.

Trương Bằng vốn thích những nơi náo nhiệt, lập tức kéo tôi theo đám đông đi xem.

Khi chúng tôi tới nơi, cổng trường đã đông nghẹt người.

Trương Bằng cao ráo, nổi bật giữa đám đông, anh ta bỗng hét lên:

"Ch*t ti/ệt! Đây chẳng phải cảnh tổng tài bá đạo bắt cô vợ nhỏ chạy trốn trong tiểu thuyết hay sao?"

Tôi bị chặn ở phía sau nên không nhìn rõ, bèn hỏi:

"Động tĩnh gì thế?"

Trương Bằng trầm ngâm một lát rồi đáp:

"Hơn chục chiếc siêu xe màu đen sang trọng, trước mỗi xe còn có hai vệ sĩ mặc vest đen đứng canh."

Anh ta nhíu mày, có vẻ như cảm thấy mô tả như vậy vẫn chưa đủ để hình dung khung cảnh mà mình thấy, nên phẩy tay một cái, nói với tôi:

"Tôi không tả nổi, đi, tôi dẫn cậu qua xem."

Nói xong, anh ta khoác vai tôi, chen lấn tiến lên phía trước.

Chen được tới gần, cách vài hàng người, tôi lập tức nhìn thấy Hoắc Đình Huyền.

Anh ta ngồi ngay ngắn trong xe, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ tức gi/ận và bực bội.

Chỉ vài ngày không gặp, khí chất của anh ta đã thêm phần sắc bén.

Anh ta không nhìn thấy tôi, chỉ quay sang nói gì đó với các vệ sĩ bên cạnh.

Tôi ngây người tại chỗ, không kìm được mà nhớ tới câu anh ta đã nói: "Cậu cứ chờ ch*t đi."

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi lập tức hất tay Trương Bằng ra, chạy thẳng về phía ngoài.

Tôi hy vọng Hoắc Đình Huyền đừng chú ý đến tôi, nhưng lại quên mất rằng, anh ta đã tìm được đến tận đây, bắt tôi chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng lúc này tôi chẳng kịp để ý đến điều đó.

Nhưng mà trời không chiều lòng người.

Trương Bằng thấy tôi bỏ đi, liền lập tức cất giọng oang oang từ phía sau:

"Trần Tự! Sao cậu đi rồi? Tớ sắp chen được lên rồi mà. Này, cậu còn đi nhanh nữa! Chờ tớ với!"

Ngay khoảnh khắc cậu ấy gọi tên tôi, tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng rực rơi thẳng lên người mình.

Tôi linh cảm Hoắc Đình Huyền đã chú ý tới tôi.

Nhưng nơi này đông người chen lấn quá, tôi căn bản không thể nào thoát ra được.

Chẳng bao lâu sau, một loạt bước chân rầm rập vang lên, những người xung quanh tôi bị đẩy dạt ra.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy mình bị mười mấy vệ sĩ vây kín, không cách nào thoát ra được.

Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp, khàn khàn của anh ta, tựa như ngâm trong băng lạnh, khiến người ta dựng tóc gáy.

"Bắt được cậu rồi, Trần Tự."

9

Tôi bị bảo vệ của Hoắc Đình Huyền mời lên xe.

Khi cửa xe vừa khép lại, không chút báo trước, anh ta lao người đ/è tôi xuống ghế sau.

Tài xế ngồi phía trước thấy vậy lặng lẽ nhấn nút, tấm chắn giữa khoang trước và khoang sau lập tức được kéo lên.

Hoắc Đình Huyền vùi đầu vào hõm cổ tôi, tham lam hít lấy hơi thở của tôi như một kẻ khát lâu ngày tìm được ng/uồn nước.

Tôi cảm nhận được đôi môi mỏng, lạnh lẽo của anh ta dường như vô tình chạm vào làn da nóng bừng nơi cổ tôi, từng hơi thở của anh ta phả lên bên tai khiến tôi không khỏi rùng mình.

Tôi hơi không thoải mái, đưa tay đẩy anh ta ra. Nhưng ngay giây tiếp theo, tay tôi đã bị anh ta giữ ch/ặt, ép lên đỉnh đầu.

Anh ta dùng sức rất mạnh, cố tình khiến tôi đ/au, như để cảnh cáo.

"Đừng động đậy."

Giọng anh ta trầm thấp, mang theo sự không hài lòng, bàn tay luồn ra sau lưng tôi, mạnh mẽ bóp lấy eo tôi, lực đạo không chút nhẹ nhàng.

Anh ta rõ ràng vẫn rất tức gi/ận vì chuyện tôi tự ý thay đổi nguyện vọng nhập học.

Phải rất lâu sau, bóng tối trong đôi mắt anh ta mới dần dần tan biến, nhưng anh ta vẫn không chịu đứng dậy.

Một tay anh ta chống lên cạnh tai tôi, hơi nâng người lên để nhìn thẳng vào mắt tôi.

Giọng nói lần này không còn gay gắt như trước, nhưng vẫn lạnh lùng khó chịu:

"Gã đàn ông ôm em hôm đó là ai?"

Tôi nhìn anh ta, bất giác nhớ đến buổi lễ tốt nghiệp ngày ấy.

Hôm đó, lớp tổ chức một bữa tiệc chia tay, Hoắc Đình Huyền cũng đi cùng tôi.

Tôi vốn định nhân cơ hội này tỏ tình với anh ta, nhưng vừa đến khúc quanh hành lang, tôi đã thấy một cô gái đứng chắn trước mặt anh ta.

Cô gái đỏ mặt, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói:

"Hoắc Đình Huyền, em thích anh, anh có thể làm bạn trai em không?"

Anh ta vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm, không chút cảm xúc:

"Xin lỗi, tôi không thích cô."

Rồi tôi nghe cô gái hỏi tiếp:

"Có phải vì Trần Tự không? Từ khi Trần Tự xuất hiện, anh không còn hẹn hò với ai nữa. Anh có phải thích cậu ấy không?"

Tôi nấp sau cột hành lang, tim đ/ập thình thịch, ngón tay vô thức siết ch/ặt lá thư tình trong tay đến mức nhàu nát.

Tôi nín thở, dỏng tai lắng nghe.

Nhưng câu trả lời của anh ta như dội một gáo nước lạnh:

"Làm sao tôi thích cậu ta được? Cậu ta là con trai, mà tôi đâu phải đồng tính."

Nhưng bây giờ, câu hỏi đầu tiên anh ta dành cho tôi lại không phải về chuyện tôi tự ý thay đổi nguyện vọng mà giống như một người đang gh/en t/uông hỏi về mối qu/an h/ệ giữa tôi và Trương Bằng.

Những cảm xúc sâu kín tôi cố chôn giấu giờ đây không thể kiềm nén được nữa. Tôi tự hỏi, liệu anh ta cũng có chút thích tôi, chỉ là chưa nhận ra?

Tôi biết mình chỉ đang đoán mò, nghe có vẻ nực cười, nhưng chỉ cần một khả năng nhỏ bé như vậy cũng đủ khiến trái tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thử dò xét:

“Cậu không muốn hỏi tại sao tôi thay đổi nguyện vọng sao?"

Khuôn mặt anh ta lập tức tối sầm lại:

"Cậu còn dám hỏi à? Nói đi, tại sao?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta,

Tôi nhìn chằm chằm vào Hoắc Đình Huyền, ánh mắt sáng rực:

"Bởi vì tôi thích cậu, tôi không muốn thấy cậu yêu người khác, nên tôi mới lén thay đổi nguyện vọng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK