Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ta nhìn chằm chằm vào vị tần phi áo tím đang im lặng trước mặt, khẽ thở dài lắc đầu. Phi tần áo tím nắm chặt chiếc khăn tay thêu trong lòng bàn tay, đôi mắt hạnh trợn tròn.

 

"Ăn nói hàm hồ! Toàn là lời lẽ vớ vẩn!"

 

Khóe môi ta khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt: "Kéo dài như vậy, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

 

Phi tần áo tím lảo đảo bước hụt, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

 

"Tử tần tỷ tỷ là con cháu của tướng quân, thân thể khỏe mạnh hơn người thường nhiều. Ngươi dám nguyền rủa Tử tần tỷ tỷ, xem ra ngươi chán sống rồi!"

 

Ánh mắt ta sắc lạnh như dao, quét về phía vị phi tần vừa buông lời xấc xược kia mà nói: "Tô ma ma, tát miệng!"

 

Ta dù sao cũng là hoàng hậu do chính Hoàng thượng Tạ Quân sắc phong, dạy dỗ kẻ dưới dám xấc láo với ta là lẽ đương nhiên.

 

Tô ma ma là người hầu cận lâu năm bên cạnh Tạ Quân, ngay cả Tử tần có địa vị cao nhất ở đây cũng phải nể mặt bà ta vài phần.

 

"A... thiếp sai rồi, thần thiếp biết lỗi rồi."

 

Tô ma ma ra tay rất mạnh, không hề nương nhẹ. Vài cái tát xuống, gương mặt vị phi tần kia đã sưng vù lên. Nàng ta kinh hãi cầu xin ta tha thứ.

 

Ta không lên tiếng ngăn cản, chỉ lặng lẽ quan sát. Liếc nhìn mấy vị phi tần nhút nhát đứng nép sang một bên, bọn họ đều rụt rè không dám đối diện với ta.

 

"Ngươi... có cách nào chữa trị không?" Tử tần khẽ kéo tay áo ta, rụt rè hỏi.

 

"Đương nhiên là có."

 

Ta mỉm cười tươi tắn, đưa cho nàng một chiếc bình nhỏ đựng thuốc: "Giờ Tỵ và giờ Tý mỗi giờ uống một viên, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ."

 

Tử tần nhận lấy bình thuốc, khẽ cúi người cảm tạ ta: "Đa tạ nương nương."

 

Sau đó, ta tiếp tục xem tướng mặt cho vài vị phi tần khác, nói ra những nỗi lo lắng, muộn phiền của họ. Đồng thời, ta cũng đưa cho họ những viên thuốc và thuốc bột tương ứng.

 

"Ngươi lợi hại thật! Còn biết xem tướng nữa cơ đấy?"

 

Khi các phi tần đã rời đi hết, Niệm An mới từ sau tấm bình phong ló đầu ra.

 


"Đương nhiên rồi, ta còn biết nhiều thứ hơn thế nữa." Ta có chút tự hào.

 

Ta chính là đệ tử đắc ý nhất của sư phụ, ngoài xem tướng ra, ta còn biết hành y cứu người, dịch dung đổi dạng, sử dụng ám khí… Chỉ có thuật bói toán mà sư phụ vẫn luôn tự hào là ta chưa từng học qua.

 

"Người chắc chắn không tốt bụng đến vậy đâu, nói đi, người đã cho bọn họ uống thuốc gì rồi?"

 

Người hiểu ta nhất, chính là Niệm An. Ngoại trừ thuốc của Tử tần là thuốc bổ bình thường, thuốc của những phi tần khác đều sẽ gây ra lở loét toàn thân, ngứa ngáy khó chịu, sinh ra mụn nhọt.

 

Cuối cùng, dù có tìm thầy chạy chữa cũng vô phương cứu chữa, chỉ có thể sống dở c.h.ế.t dở vì ngứa ngáy đến phát điên.

 

Những kẻ năm xưa từng ức h.i.ế.p sư tỷ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua một ai.

 

Sư tỷ tính tình hiền lành lương thiện. Nhưng ta, lại là kẻ có thù tất báo.

 

"Dung quý phi giá đáo——"

 

Ngoài điện, tiếng cung nga vọng vào thông báo.

 

"Ồ, cuối cùng cũng đến rồi sao."

 

Ta đã đợi nàng ta lâu lắm rồi.

 

"Ngươi chính là vị hoàng hậu mà A Quân bất chấp mọi lời can gián, cố ý lập nên hay sao?"

 

Dung quý phi đón ánh dương mà bước vào. Xiêm y lộng lẫy dệt gấm thêu vàng, dưới tà áo là hình phượng hoàng uyển chuyển thêu bằng chỉ vàng tơ bạc, búi tóc cao kỳ công điểm xuyết vài đoá mẫu đơn rực rỡ. Quả là dáng vẻ của một bậc chính cung nương nương.

 

"Bản cung thấy cũng chẳng có gì đặc biệt."

 

Nàng ta tiến đến trước mặt ta, ngón tay nhọn hoắt nâng cằm ta lên. Móng tay sắc lẻm đ.â.m vào da thịt, khiến ta đau buốt.

 

"Bản cung khuyên ngươi tốt nhất đừng ấp ủ những tâm tư không nên có, bằng không, bản cung khó lòng bảo toàn cho ngươi một cái xác nguyên vẹn."

 

Dung quý phi lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ khinh miệt. Ta từ từ giơ tay, nắm lấy cổ tay thon nhỏ của Dung quý phi, khẽ siết lại.

 

Dung quý phi khẽ nhíu mày.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK