Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nương Kết Tử dùng chính cái chết của mình, đổi lấy sự mềm lòng từ Giang Hàn.

Giang Hàn lấy danh nghĩa sư phụ của Kết Tử, đứng ra lo liệu tang lễ cho bà.

Hắn đứng trước mộ phần của nàng, chậm rãi thả phong huyết thư kia vào đống tiền giấy đang cháy, giọng trầm thấp: “Ngươi yên tâm đi… Ta sẽ thay ngươi chiếu cố Kết Tử, đem nó nuôi dưỡng nên người, cho đến khi nó cưới vợ sinh con.”

Người phụ nữ ấy, có thể nhân phẩm không được người đời ca tụng… nhưng tấm lòng yêu con, lại chẳng khác gì bất kỳ người nương nào trên thế gian này.

Gió lạnh cắt da rít lên từng đợt, những tờ tiền giấy bị đá đè đã cháy thành tàn tro đen kịt, phiêu tan theo gió.

Giang Hàn bế lấy Kết Tử đã khóc đến ngất đi, bước chân vững vàng hướng về nhà, không chút do dự.

Gió đêm hiu quạnh, rét buốt đến tận xương.

Trong nhà chẳng có dư dả mấy cái chăn bông, hắn liền cởi áo bông của mình đắp cho Kết Tử, nhẹ nhàng đặt nàng vào ổ chăn của chính mình. Hắn không kìm được mà cẩn thận quan sát nàng — chỉ ba ngày ngắn ngủi, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đã gầy đi rõ rệt, hàng mi dày vương nước mắt, bị gió lạnh đông lại, phủ một lớp sương mỏng trong suốt.

Trong lòng Giang Hàn đột nhiên dâng lên một cảm giác đau xót khó hiểu, hắn lặng lẽ kéo kín góc chăn cho nàng, rồi đi ra ngoài nấu cháo.

Một lát sau…

“Kết Tử, dậy ăn cháo đi.”

Có ai đó khẽ gọi tên nàng bên tai. Kết Tử khẽ run hàng mi, chậm rãi mở mắt…

Căn phòng xa lạ này không phải là nhà nàng, người nam nhân cao lớn trước mắt cũng không phải người nương dịu dàng xinh đẹp của nàng.

“Con muốn nương con…” – Kết Tử rúc đầu vào trong chăn, òa lên khóc nức nở.

Giang Hàn nhìn tiểu cô nương trong chăn đang run lên từng chập vì khóc, bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa trán. Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng kéo chăn ra, đỡ Kết Tử ngồi dậy, vừa giúp nàng mặc áo bông, vừa cố gắng dịu giọng an ủi:

“Kết Tử đừng khóc… Nương ngươi lúc sống chịu nhiều khổ cực, bây giờ bà đã đến một nơi yên bình, nơi ấy ai cũng hiền lành, sẽ hảo hảo chiếu cố bà thật tốt…”

“Thật… thật vậy sao?” Kết Tử mắt sưng đỏ, giọng khản đặc, ánh mắt đầy sợ hãi mà ngẩng lên hỏi.

Đón lấy ánh mắt trong veo đang chờ đợi kia, Giang Hàn gật đầu thật chắc chắn, rồi giúp nàng cài chặt nút áo bông.

Kết Tử nhìn biểu tình nghiêm túc của nam nhân trước mặt, trong lòng đột nhiên vơi đi rất nhiều sự bất an.

Ở giữa chiếc giường đất là một chiếc bàn gỗ sơn đỏ, trên đó đặt một bát cháo gạo trắng thơm ngào ngạt, bên cạnh là một đ ĩa dưa muối nhỏ.

Nhà nông bình thường chỉ uống cháo ngô thô, chỉ những ngày lễ tết mới dám nấu cháo gạo trắng. Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ ăn qua một lần cháo trắng.

Nhìn thấy cháo trắng, Kết Tử không nhịn được nuốt nước miếng một cái, trong phút chốc gần như quên mất nỗi đau mất nương.

Giang Hàn cởi giày trèo lên giường đất, vẫy tay gọi nàng lại gần ngồi bên cạnh, chia cháo ra hai chén: “Còn nóng, ăn từ từ thôi.”

“Vâng… sư phụ.” – Kết Tử ngoan ngoãn đáp lời, nhẹ nhàng múc một muỗng nhỏ, thổi thổi rồi mới đưa lên miệng, ăn rất từ tốn, không hề ngấu nghiến như những đứa trẻ nhà nông khác, từng động tác đều dịu dàng, y hệt một tiểu cô nương.

Giang Hàn nhìn nàng, trong mắt thoáng qua một tia xót xa. Có lẽ là học theo nương nàng, đứa trẻ này từ nhỏ không có cha bên cạnh, cũng chẳng có người thân nam nào làm chỗ dựa. Bảo sao dáng vẻ lại dịu dàng như con gái.

Mùa đông phương Bắc, màn đêm buông xuống rất sớm.

Sau khi từ nhà xí trở về, ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đã đầy sao lạnh. Những chòm sao dày đặc như dây ngọc đính khắp nền trời đêm.

Kết Tử nhìn ngôi sao sáng nhất, khe khẽ lẩm bẩm: “Nương, nương đã đến nơi sư phụ nói rồi đúng không? Nương yên tâm đi, sư phụ đối xử với con rất tốt. Con nhất định sẽ cố gắng học săn bắn với sư phụ, sau này cũng sẽ lớn thật cao lớn, thật giỏi.”

Ngôi sao lấp lánh, dường như đang dịu dàng đáp lại nàng.

Kết Tử nở nụ cười thỏa mãn, siết chặt cổ áo rồi lon ton chạy vào nhà.

“Sư phụ, người còn định ra ngoài à? Có cần con đóng cửa không?”

Giang Hàn lúc ấy đang cởi áo ngoài, quay đầu nói: “Đóng cửa đi, rồi ngủ.” Nói xong gập quần áo đặt sang bên, mặc áo trong rồi chui vào chăn.

Vừa bước vào, Kết Tử đã thấy chiếc bô đặt cạnh giường đất.

Giang Hàn thấy nàng cứ đứng ngẩn người, liền thúc giục: “Lên giường đi, coi chừng cảm lạnh.”

“Dạ.” – Kết Tử ngoan ngoãn nghe lời, leo lên giường đất, c ởi quần áo xong liền thấy Giang Hàn nhấc góc chăn lên cho nàng. Nàng lập tức chui tọt vào — trước kia nương vẫn thường ôm nàng ngủ như thế này, nên nàng chẳng hề cảm thấy xa lạ. Hơn nữa, ổ chăn được sư phụ ủ ấm thật dễ chịu.

Nửa đêm.

Trong lúc mơ màng, Kết Tử bỗng nghe tiếng nước ào ào, mở mắt ra liền thấy sư phụ đang tiểu vào cái bô cạnh giường.

Nàng chẳng hề cảm thấy gì lạ — thậm chí còn ngây ngô nghĩ rằng: chắc chỉ là do mình chưa lớn nên chưa có thôi.

Nghĩ xong, nàng trở mình, tiếp tục ngủ ngon lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK