• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5.

Những ngày ở Hầu phủ coi như thuận buồm xuôi gió. Nhưng hôm đó, khi ta đang ở ngoài lựa chọn trang sức lại bị một tiểu thư mặt hoa da phấn tát một cái thẳng vào mặt. Mấy năm nay ta đi theo Tạ Chỉ, cũng nhiễm phải vài phần tính khí của hắn. Tự nhiên không phải kẻ chịu thiệt.

Đang định đánh trả, lại nghe thấy mấy chữ “Định Viễn Hầu Tạ Chỉ”, “tiểu thư tướng phủ”, “đính thân”.

Ta sững người: “Ngươi nói gì, nói lại lần nữa?”

Tiểu thư kia càng đắc ý, giễu cợt nói: “Ta nói ta là đích nữ của tướng  phủ, tên là Tô Tầm Nguyệt, không bao lâu nữa sẽ thành hôn với Định Viễn Hầu Tạ Chỉ.  Đồ hồ ly tinh ti tiện, không biết xấu hổ… còn không mau cút khỏi Hầu phủ, chẳng lẽ còn muốn Tạ ca ca đuổi ngươi đi sao!”

Mắt ta sáng lên: “Hắn muốn thành hôn? Thật sự muốn đuổi ta đi?”

Sau khi được Tô Tầm Nguyệt khẳng định lại lần nữa, ta vứt trang sức xuống rồi hớn hở chạy về nhà. Tô Tầm Nguyệt nhìn bóng lưng ta, cau mày, bực bội nói:

“Nàng ta chắc là điên rồi, sao lại trông vui vẻ như vậy?”

Về phủ, ta mới đè nén được trái tim đang kích động. Hắn đã muốn thành hôn với tiểu thư tướng phủ, vậy ta có thể rời đi rồi phải không?

Ta nghe nói tướng gia rất thương con gái, ông ta chắc chắn sẽ không để con gái mình chịu uất ức. Như vậy, Tạ Chỉ sẽ không thể dung túng ta ở lại Hầu phủ được nữa.

Năm năm nay, ta hầu hạ hắn cũng coi như tận tâm tận lực, hắn hẳn là sẽ bằng lòng để ta đi. Những thứ quý giá kia ta cũng không cần, chỉ cần chút tiền phòng thân là được. Sau này ta sẽ làm một nông phụ, hoặc là đi khắp nơi xem xem, xem ta còn có thể làm gì. Chỉ là không cần phải sống dưới ánh mắt của người khác nữa là đã thấy tốt quá rồi.

Càng nghĩ càng vui vẻ, thấy trời còn sớm, ta liền một mình đến phòng bếp nhỏ. Muốn làm chút rượu ngon món ngon, chờ Tạ Chỉ về ăn uống no say. Ta cũng dễ bề xin một ân điển.

6.

Đêm xuống, Tạ Chỉ đạp ánh trăng trở về.

Từ xa ta đã nhìn thấy hắn, mỉm cười vẫy tay, ân cần hầu hạ hắn ngồi xuống. Mắt hắn đen nhánh, ánh mắt rơi trên mặt ta, vô tình nhíu mày. Ta thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, liền càng thêm cẩn thận ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho hắn. Muốn hắn vui vẻ một chút, lời nói cũng nhiều hơn trước.

“Hầu gia, hôm nay các món ăn đều là do ta tự tay làm, ngài nếm thử đi.”

“Món này cũng vậy, đậu phụ là ta tự tay xay…”

"Hầu gia, rượu này ủ từ mấy tháng trước, hôm nay đào lên nếm thử thấy vừa ngon..."

Quả nhiên, lông mày hắn giãn ra đôi chút, nhìn kỹ thì thấy khóe môi còn khẽ nhếch lên.

Chốc lát sau, hắn ăn uống no say. Lại hiếm khi nắm lấy tay ta mà vuốt ve. Thấy hắn xem chừng tâm trạng đã tốt hơn nhiều, ta bèn ngập ngừng mở lời.

"Hầu gia...  Sở Sở nghe nói, nghe nói Hầu gia sắp định thân với tiểu thư tướng phủ..."

Ánh mắt phượng của hắn hơi nheo lại, bàn tay nắm tay ta siết chặt hơn, tay còn lại lại vuốt ve gò má ta.

"Ngươi không cần..."

"Sở Sở muốn cầu xin Hầu gia, cho Sở Sở rời khỏi phủ."

Không đợi hắn nói hết câu, lời trong miệng ta đã tuôn ra. Vừa dứt lời, đã thấy tay Tạ Chỉ khựng lại, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng lên tiếng.

"Ngươi không cần lo lắng về Tô Tầm Nguyệt, bản hầu sẽ bảo vệ ngươi."

Ta vốn giỏi nhìn sắc mặt người khác nhưng lúc này lại như bị niềm vui có thể rời khỏi nơi này làm choáng váng đầu óc. Cứ thế không nhận ra hàm ý trong lời nói của hắn, chỉ vội vàng quỳ xuống.

"Hầu gia... Sở Sở tự biết thân phận thấp hèn, không dám ở lại bên cạnh Hầu gia. Nếu sau này khiến Hầu gia và phu nhân bất hòa, chính là lỗi của Sở Sở, chi bằng... chi bằng xin Hầu gia cho Sở Sở rời đi."

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt hắn như thanh đao xoáy thẳng vào ta. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.

"Vậy ra, hôm nay ngươi làm những điều này là muốn rời khỏi bản hầu."

Lưng ta lạnh toát mồ hôi: "Đương... đương nhiên không phải... chỉ là Hầu gia sắp thành thân rồi, sau này bên cạnh sẽ có phu nhân bầu bạn, lúc này Sở Sở rời đi mới là phải đạo."

Ta không hiểu, ta đã ngoan ngoãn như vậy, đáng lẽ hắn phải vui mừng mới đúng, sao lại tức giận.

Có chút uất ức nói: "Hầu gia, Sở Sở theo Hầu gia năm năm, không có công lao cũng có khổ lao. Sau này bên cạnh Hầu gia có phu nhân rồi, Sở Sở biết phải làm sao..."

Hắn cúi đầu nhìn ta, khẽ nhếch môi: "Bản hầu... sẽ cho ngươi vị trí trắc thất."

Mặt ta trắng bệch, cứng đờ tại chỗ: "Cái gì..."

Vị trí trắc thất, nếu là người khác hẳn là rất vui mừng. Nhưng ta chỉ cảm thấy như vậy chẳng phải cả đời này ta đều bị giam cầm ở đây, chẳng phải... phải diễn kịch cả đời này sao. Ta siết chặt đầu ngón tay, cắn môi nói.

"Hầu gia, Sở Sở chỉ là kỹ nữ, sao xứng với vị trí trắc thất."

Hắn thản nhiên bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.

"Bản hầu nói ngươi xứng thì là xứng."

"Nhưng Sở Sở muốn rời khỏi phủ."

Ta cúi đầu, quỳ xuống dập đầu trước mặt hắn. Âm thanh trên đỉnh đầu lạnh lẽo, xen lẫn một tia giận dữ.

"Ồ? Vậy ra là ngươi không muốn?"

Ta vùi đầu thấp hơn: "Vâng, Sở Sở không muốn."

Ta biết ta không nên cãi lời hắn như vậy, nhưng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để ta rời khỏi Hầu phủ. Nếu hắn thương xót ta những ngày trước, nếu...

Choang một tiếng, mảnh vỡ chén trà văng tung tóe, những mảnh vỡ văng lên làm xước mặt ta. Giây tiếp theo, Tạ Chỉ hung hăng bóp chặt mặt ta, ép ta ngẩng đầu nhìn hắn.

"Bản hầu đã nhường ngươi mãi rồi, Sở Sở, đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK