Nàng nói, nàng vốn dĩ sẽ có một đệ đệ, tiếc là thân thể mẫu thân không tốt, đứa bé đã mất. Từ đó về sau, gánh nặng trong nhà đều do phụ thân gánh vác.
Nàng nói, ở thôn quê, chỉ có một nữ nhi là chuyện rất xấu hổ, nhưng phụ mẫu đều đối xử với nàng đặc biệt tốt, phụ thân lúc rảnh rỗi còn dạy nàng học chữ. Tiếc là lúc đó nàng cứ nghĩ thời gian còn dài, có thể từ từ học, nào ngờ chớp mắt một cái đã sinh ly tử biệt.
Nàng nói, nếu như không phải Từ Châu xảy ra lũ lụt rồi lại gây ra dịch bệnh, nàng đã có thể đưa phụ mẫu cùng đến gặp ta rồi.
Trận lũ lụt ở Từ Châu, là chuyện của sáu năm trước, lúc đó ta còn theo phong trào quyên góp một trăm lượng bạc. Tai họa, đối với ta lúc đó mà nói quá xa xôi, ấn tượng duy nhất có lẽ là một tràng dài những con số trong miệng phụ thân và bá phụ.
Nào ngờ, hóa ra ta cũng là một trong những người bị hại.
Tiếc là ta không giúp được gì, nếu như thời gian có thể quay trở lại, ta nhất định sẽ quyên góp nhiều tiền hơn, bảo phụ thân nhất định phải đến Từ Châu đón cả nhà họ về.
Như vậy, ta cũng sẽ có phụ mẫu.
9
Nương nói, đợi thêm vài ngày nữa, sẽ ghi tên Mộ Hòa vào gia phả, đợi Mộ Hòa học xong quy tắc, sẽ dẫn nàng đi giao tế. Còn ta, sẽ coi như là dưỡng nữ của Triệu gia.
“A Nhu, con yên tâm, trong lòng nương và phụ thân, con mãi mãi là nữ nhi của chúng ta.”
“Nữ nhi biết ạ.”
Ta nên biết đủ, làm dưỡng nữ thực ra cũng tốt, dù sao cũng hơn là cô nhi. Hơn nữa, những gì ta học được bao năm qua mãi mãi là của ta.
Chỉ là, chúng ta đều không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra sai sót.
10
Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, chỉ đích danh muốn nữ nhi Triệu gia gả cho Lệ Vương.
Lệ Vương là ngũ hoàng tử của hoàng thượng, đương nhiên là thân phận tôn quý, nhưng hắn lại khắc thê. Hai vị vương phi trước đó, một người chưa thành hôn đã bạo bệnh qua đời, người còn lại chết ngay trong đêm tân hôn.
Thêm vào đó, hắn mười mấy tuổi đã ra biên ải, những năm qua lập được không ít công lao, trên tay cũng nhuốm không ít máu, có được cái danh khiến hài tử nín khóc.
Người như vậy, không tính là lương duyên.
Hoàng thượng sở dĩ chỉ đích danh nữ nhi Triệu gia, là bởi vì trong phủ Ninh Quốc công, cô nương chưa xuất giá vốn dĩ chỉ có một mình ta, nhưng hiện tại không còn nữa, ta chỉ tính là kẻ mạo danh.
Nhưng dù là như vậy, cũng là một vấn đề nan giải.
Dù sao trong mắt người ngoài, người hoàng thượng chọn chính là ta. Mộ Hòa mới trở về chưa lâu, lại không hề rùm beng, người khác đương nhiên không biết. Nếu lúc này nói ra, giống như chúng ta cố ý nghĩ ra kế sách vậy.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không biết phải làm thế nào cho tốt.
Mối hôn sự này, không phải ta thì là Mộ Hòa.
11
Vậy nên, khi ta cùng Mộ Hòa đi thỉnh an, còn chưa bước vào đã nghe thấy phụ mẫu đang bàn luận. Thực ra, theo một nghĩa nào đó, ta cảm thấy vui mừng.
Lệ Vương không phải là lương duyên, mà phụ mẫu sở dĩ tranh cãi là vì thương xót ta và Mộ Hòa, chứ không phải là đẩy một mình ta ra. Đối với ta, như vậy đã đủ rồi.
Vậy nên, ta kéo Mộ Hòa bước vào, nói với phụ mẫu, con xin gả.
Mọi người đều ngẩn người, phụ thân là người phản ứng đầu tiên, nói với ta: “A Nhu, con nói gì vậy?”
“A Nhu, nương không nỡ gả con đi, cái người kia đâu phải là…” Giọng nương nhỏ dần.
“Tỷ tỷ.” Mộ Hòa còn chưa biết sự lợi hại của mối hôn sự này, ngơ ngác.
“Dù sao, người mà bệ hạ chỉ hôn lúc ấy hẳn là con.”
Ta đã chiếm đoạt mười sáu năm phú quý an nhàn của Mộ Hòa, mối hôn sự này xem như ta trả lại cho nàng nửa đời còn lại an khang.
Dù sao, cũng coi như ta trèo cao, hai vị đường tỷ còn không thể gả vào hoàng gia, ta một thường dân nay lại gả vào hoàng gia, chẳng khác nào một bước lên trời.
Dù phụ mẫu có không nỡ đến đâu, cũng phải có một người đứng ra.