• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đài cao, Xuân Ngô Quân giơ lên ly rượu, nói mấy lời khách sáo. Mọi người dù có nghe hay không đều cùng nâng chén tương ứng.


Hàn huyên xong chính là thưởng tiệc. Cùng tiệc rượu của nhân gian tương tự, trong bữa tiệc có nhạc công tấu nhạc, ca kĩ múa trợ hứng.


Người ngồi đây bất kể môn phái chủng tộc, đều là người tu chân, đã học qua ích cốc thuật. Tiệc rượu hôm nay mặc dù chỉ là hình thức, nhưng cũng là bộ mặt của vân Thương sơn, không thể qua loa chiếu lệ.


Luyện Chu Huyền tuy chưa bao giờ tham gia yến tiệc của Trung Nguyên, nhưng tại Nam Chiếu, Ngũ Tiên Giáo được tôn sùng kính trọng, hắn cùng giáo chủ đã không ít lần đi dự cung đình chiêu đãi. Chỉ có điều tại Nam Chiếu, hắn là khách quý; mà ở đây, chỉ có thể kính bồi ghế hạng bét.


Muốn đi cũng không được, quá dằn vặt.


Không giống đám khách quý ghế trên "ý bất tại tửu", nhóm tiểu quái bên dưới uống rượu trái cây khá là vui vẻ. Ngươi tới một cốc ta uống một ngụm xong, đều không còn biết gì là giới hạn, cái gì mà hôi nách cẩu tao, tất cả đều phun ra ngoài.


Nếu chỉ riêng phóng uế khí thì cũng thôi đi, Luyện Chu Huyền quanh năm sinh hoạt ở Ngũ Tiên Giáo, chướng khí độc nào mà chưa từng lãnh giáo qua. Nhưng lúc này ngoại trừ mùi thối, còn có từng trận mùi thơm của huân hương từ trên nhã tọa thổi tới.


Lúc thơm lúc thối, thỉnh thoảng con xen lẫn mùi rượu nồng nặc— Luyện Chu Huyền đầu choáng mắt hoa, chỉ có thể không ngừng uống trà. Mà những yêu quái xung quanh cũng không dám tới trêu chọc hắn, hắn đành tiếp tục xa xa nhìn ngắm người trên đài cao kia.


Phương Chương Quân ngồi tại thứ tịch* trên đài cao, đại diện mấy môn phái thỉnh thoảng tiến đến phía hắn cùng Xuân Ngô Quân kính rượu. Một đám nhân vật tựa thần tiên tụ cùng một chỗ nhìn qua không biết có bao nhiêu thuận mắt. Nhưng Luyện Chu Huyền chỉ cảm thấy phiền chán, bởi bọn họ liên tục che đi tầm mắt của mình.


(*ghế thứ hai)


Hắn đang muốn thay đổi góc độ, đã thấy một tên Vân Thương đệ tử đi lên đài cao, khom người hướng Phượng Chương Quân nói nhỏ vài câu. Phượng Chương Quân gật gật đầu, chợt đứng lên rời đi.


Tầm mắt lập tức rơi vào khoảng trống, Luyện Chu Huyền càng thêm cảm thấy bị đè nén, vô vị. Cũng đã uống quá nhiều nước trà, thấy xung quanh có mấy người lục tục đi nhà xí, hắn cũng muốn ra ngoài hóng mát một chút.


—————————————


Ngoài đại điện,phía nam không xa là vách núi, phóng tầm mắt có thể nhìn thấy biển mây; còn lại xung quanh bao bọc bởi hoa viên, đều là cỏ ngọc kì hoa thực vật biến dị, trong đó phần lớn là một loại cây lá xanh nhìn như bạch can tùng trúc.


"Kiếm thuật" và "Bùa chú" của Vân Thương được xưng là song tuyệt, mà bùa chú Vân Thương sử dụng là giấy, chính là được làm từ đám "ngọc trúc" này. Loại trúc này hấp thụ linh căn địa mạch, chu kỳ sinh trưởng nhanh hơn trúc bình thường gấp năm, sáu lần. Thời điểm hoa nở như châu như ngọc rủ xuống, hoa nở xong, trúc chết, có thể đem chế giấy.


Trong vườn cây không khí trong lành, cảnh vật thanh u, Luyện Chu Huyền lúc này rảnh rỗi liền cứ thế nhàn nhã đi bộ, thưởng thức cảnh sắc trong vườn.


Cứ đi tới một lúc, hắn bỗng phát hiện có người nói chuyện.


Cũng không phải là Luyện Chu Huyền có ý định nghe trộm, chỉ là người tu chân ngũ giác sắc bén, mà bốn phía lại quá mức yên tĩnh.


Hắn liền tiến lên phía trước vài bước, liền nhìn thấy Phượng Chương Quân cùng vài tên Vân Thương đệ tử đứng bên cầu đá cách đó không xa, tựa hồ đang thương nghị an bài sau yến tiệc.


Ngượng ngùng nghe lén, Luyện Chu Huyền lập tức quay người bước đi hướng khác, mãi đến khi không nghe thấy gì nữa mới dừng lại.


Trong đầu hắn đột nhiên nảy lên ý nghĩ: Hóa ra âm thanh của Phương Chương Quân bây giờ là như vậy, so với trước đây trầm ổn hồn hậu hơn nhiều.


Nhưng hắn lại lập tức tự cười nhạo mình:Khi đó tất cả mọi người chỉ có năm, sáu tuổi, còn chưa được tính là "Nam nhân", làm sao nói "trầm ổn hồn hậu"?


Lúc này đã không nghe thấy thanh âm của Phượng Chương Quân, nhưng Luyện Chu Huyền vẫn không đành lòng đi tiếp.


Hắn muốn chờ một chút xem Phượng Chương Quân có thể đi qua con đường này hay không, trái phải băn khoăn, ánh mắt hắn bỗng nhìn về phía bên phải sâu trong rừng trúc.


Nơi đó có một hồ nước nhỏ, điểm xuyết bích hà thanh hạnh*, cá vàng Cẩm Lý* bên trong du đãng tự tại.


(*bích hà thanh hạnh: hoa sen xanh)


(cá vàng cẩm ly aka cá koi vàng)



Luyện Chu Huyền đi tới bể nước, mở túi càn khôn lục lọi mấy lần, từ bên trong cầm ra một cái túi màu bạc căng phồng.


Hắn đem túi hướng bể nước đổ ra, bên trong tuôn ra một ít nước bùn, ở giữa còn kèm theo một vệt sáng màu đỏ.


Nước bùn rơi vào thanh trì, vẩn đục trôi qua, lộ ra một con cá hồng* cỡ ngón tay sung sướng quẫy đuôi, miệng lớn phun ra bong bóng.


(*hồng ở đây là màu đỏ, không phải tên giống cá)


Luyện Chu Huyền lượm một cành cây dò vào trong nước, tiểu cá hồng vòng quanh cành cây bơi lội vài vòng, phảng phất như cảm tạ ân cứu mạng.


Luyện Chu Huyền cong cong môi, nhẹ giọng nói: "Đi đi, lần sau đừng để người khác bắt được."


Tiểu cá hồng lúc này mới vẫy vẫy đuôi, hướng vầ phía cỏ nước xa xa bơi đi.


Luyện Chu Huyền còn muốn xem thêm một chút, lại nghe thấy từ phía sau vang lên tiếng bước chân. Âm thanh mới ban nãy còn khắc nhớ trong đầu giờ xuất hiện sau lưng.


"Các hạ làm gì vậy."


"..."


Luyện Chu Huyền trong lòng khẽ run, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Phượng Chương Quân.


Nam nhân mới ban nãy còn ngồi ngay ngắn trên đài cao, hiện giờ đang lặng đứng trước mặt hắn.


Phong thần tuấn nhã, khí thế nghiêm nghị.


Luyện Chu Huyền đã từng giả tưởng cảnh hai người gặp nhau, lại chưa bao giờ tưởng ra được sự khẩn trương lúc này.


Hắn hơi lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đáp lời: "Tại hạ trên đường đi gặp một con cá nhỏ mắc cạn, thấy nó đáng thương liền dùng tiêu giao quán lấy một đường mang theo. Ở đây phát hiện có cá Cẩm Lý bơi lội, liền đem cá nhỏ thả vào trong nước, cũng hảo kết bạn đồng tu."


Đương hắn nói chuyện, một con tiểu cá hồng khác biệt hẳn với những con còn lại trong nước bơi lại đây, giống như muốn thay hắn làm chứng.


Phượng Chương Quân hạ mắt nhìn con thoáng qua con cá nhỏ một lần,trên mặt lạnh như băng, không nhìn ra tâm tình gì.


"Xuẩn vật không có tiên cốt, mặc dù may mắn lên được tiên sơn, cũng là gỗ mục khó điêu. Còn không bằng ở dưới chân núi tìm một cái hồ nước, dù là một đời ngắn ngủi, còn có thể trải qua vui vẻ khoái hoạt."


Luyện Chu Huyền rùng mình.


Tuy hắn không biết Phượng Chương Quân sao lại nói lời ấy, nhưng là từ khi bước vào cửa lớn Vân Thương dọc theo đường đi nhận đủ các loại khinh bỉ, căm thù, cảm giác khuất nhục liền dâng lên trong lòng.


Chỉ là đối với mấy người không quan trọng, hắn chẳng hề để ý. Mà hiện tại, hắn khó nén nội tâm mất mát.


Phải chăng con cá nhỏ kia là ông trời cho hắn một ám chỉ, ám chỉ rằng "Hoạn nạn nâng đỡ, không bằng quên nhau trong giang hồ*"?


(*Tương nhu dĩ mạt, nhất như tương vong vu giang hồ


Nguyên văn: 相濡以沫,相掬以湿,不如相忘于江湖


Trích trong sách Trang Tử


Hai con cá gặp mắc cạn, phun nước bọt để làm ướt mình nhau, không bằng quay trở về nước quên đi chuyện trên bờ. Nghĩa là sống chết có nhau, chi bằng quên nhau mà sinh tồn)


Nhưng Luyện Chu huyền cũng không quên trách nhiệm của mình—nếu giáo chủ hi vọng có thể cùng Trung Nguyên Vân Thương sửa chữa mối quan hệ, vậy mình trăm triệu không thể hành động theo cảm tính, làm hỏng đại cục.


Vì thế hắn không nói thêm gì nữa.


Ngược lại PhượngChương Quân trên dưới quan sát hắn một phen, chủ động nói: "Các hạ có chút quen mặt."


Phảng phất là gặp "Thôn" tình kiếp*, Luyện Chu Huyền lời chưa kịp ra khỏi miệng, trái lại do dự, "... năm năm trước tiên quân từng tới Nam Chiếu. Khi đó từng xa xa gặp một lần."


(*mong chờ quá hóa sợ hãi, không dám đối mặt. Những người rời xa quê hương lâu ngày, khi trở về thường lo được lo mất vô cớ.)


"Các hạ nguyên lai là Ngũ Tiên giáo." Phượng Chương Quân phản ứng cũng cực nhanh: "Ta đã gặp qua Ngũ Tiên giáo chủ, dáng dấp không phải như ngươi vậy."


Ý thức được Phượng Chương Quân đang đánh giá mình, Luyện Chu Huyền theo bản năng ngẩng đầu lên.


Hắn lúc này mới phát hiện trong con ngươi của Phượng Chương Quân tối tăm, có thể nói là trầm tĩnh đến cực điểm, giống như một cái hồ sâu, không một gợn sóng.


Luyện Chu Huyền đột nhiên bắt đầu hoài nghi: Người này liệu có phải là Tiểu Hoa mà mình quen biết năm đó. Hay có người đoạt xá hắn, thay hồn đổi phách hắn?


Nhưng hoài nghi thì hoài nghi, Luyện Chu Huyền vẫn bất động thanh sắc: "Bên ngoài Tuyết sơn gần đây có thi yêu quấy phá, sự tình nghiêm trọng, giáo chủ tự mình dẫn người bao vây tiễu trừ, nên phái ta tới đây."


Phượng Chương Quân cũng tiếp nhận lời giải thích này.


"Đây lần đầu quý giáo tham gia Đại điển Chân vương phong thánh, các hạ có thể phục mệnh tới, hẳn cũng là cánh tay đắc lực của giáo trung. Hi vọng sau chuyến này, các hạ có thể đem thiện ý của Vân Thương cùng Trung Nguyên mang về Nam Chiếu, giúp giới tu chân chính đạo vĩnh viễn hưởng an bình."


Thiện ý? Hình như cũng không có bao nhiêu thiện ý. An bình? Ta xem cũng chẳng an bình được bao lâu — Luyện Chu Huyền trong lòng mắng thầm, ngoài mặt vẫn ôn hòa bình tĩnh.


Thấy hắn thuận theo, Phượng Chương Quân cũng không còn lời để nói, quay người chuẩn bị rời đi.


Trong lòng biết sau này chỉ sợ không còn cơ hội như thế này, các loại xoắn xuýt ở trong lòng va chạm, cuối cùng Luyện Chu Huyền vẫn không nhịn được bật thốt lên: "Xin hỏi Phượng Chương Quân có còn nhờ Liễu Tuyền— "


Phượng Chương Quân bước chân hơi ngưng, nhưng cũng không dừng lại, chỉ bỏ lại một câu nói.


"Vân Thương là tu tiên địa giới, đế quang dưới, thế tục phàm trần chớ đề."


Trong rừng trúc quát lên một trận gió lạnh. Nhìn bóng lưng Phượng Chương Quân đã đi xa,Luyện Chu Huyền phảng phất nghe thấy âm thanh hài đồng nói nhỏ. Hắn nghiêng tai, lúc này mới ý thức được chỉ là ảo giác.


Hắn phục hồi tinh thần, đem tín vật chẳng biết đã nắm trong tay từ lúc nào thu về, sau đó đứng lên đi về phía đại điện.


——————————————————


Nguyên lai, ghế cách gần cửa cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.


Đang lúc Luyện Chu Huyền chuẩn bị đẩy cửa điện đi vào bên trong, hắn nghe thấy đám tiểu yêu đang thảo luận về hắn. Bởi vì người trong cuộc không có mặt, chúng nó thậm chí không thèm khống chế âm lượng.


Con yêu đầu tiên nói: "Nghe nói 200 năm trước, Giáo chủ tiền nhiệm của Ngũ Tiên Giáo là Nặc Tác Mã phạm phải sai lầm lớn, khiến Ngũ Tiên Giáo cùng Trung Nguyên chính đạo xé rách mặt nạ. Đương nhiệm giáo chủ hiện nay vẫn luôn cố gắng thay đổi mối quan hệ này. Hộ pháp mỹ nhân kia hẳn là bị tống cổ đến đây nhận lỗi, xem hắn vừa rồi một bộ đứng ngồi không yên, chậc chậc, thật đáng thương."


Con yêu quái thứ hai cười khẩy: "Ngươi đáng thương hắn? Nhìn xem cái gan chó của ngươi ban nãy, rõ ràng cách hắn phải xa một trượng, lại sợ đến cả thở cũng không dám thở mạnh!"


Lại một con yêu lớn giọng nói: "Nhị ca của ta không phải do sợ... Đấy là khẩn trương! Nhìn tiểu mỹ nhân Ngũ Tiên Giáo kia lớn lên như thủy linh, cặp mắt lục ngập nước kia, còn có nốt chu sa khóe mắt...Chỉ liếc một cái đã làm Nhị ca ta bị mê hoặc!Ta nghe nói Nam Chiếu nhiều yêu nhân, tiểu mỹ nhân này... Không chừng cũng là một cái lưỡng tính đồng thể*?!"


(*lưỡng tính đồng thể: người lưỡng tính, có cả cơ quan sinh dục nam và nữ.)


Hắn lời nói ô uế, xung quanh liền rộ lên một tràng tiếng cười không hảo ý. Thậm chí còn có một con yêu quái nói ẩu nói tả: "Ta đã thấy kì quái Ngũ Tiên Giáo sao lại phái một tên yêu tinh ăn diện lộng lãy tới đây, chẳng nhẽ là để dâng cho Vân Thương quân, sinh một oa oa béo mập?"


Luyện Chu Huyền càng nghe càng thấy thái quá, nếu là ở chỗ khác, hắn sợ đã sớm cắt đứt mấy cái lưỡi của đám yêu này.


Rồi lại có yêu quái quái gở nói: "mấy con sâu rượu các ngươi ! Không nhìn thấy hắn mang bao tay đen sao? Ngũ Tiên giáo cả người đều là độc, người bình thường ngay đến chạm vào cũng không dám, nơi nào còn dám phóng rắm mà đánh chủ ý lên hắn? Hơn nữa, ta nghe nói bọn họ thích ăn xà tươi, ăn trùng, hình như thịt người cũng ăn! Cẩn thận hắn nghe thấy các ngươi nói bậy, thưởng cho mấy con rắn độc vào thí ~ mắt các ngươi!"


Lời nói ô uế xấu xa, Luyện Chu Huyền thực sự không nghe nổi nữa. Hắn đùng một cái đem cửa đẩy ra, mặt tối sầm đi đến ghế của mình.


Đám yêu quái xung quanh vừa nhìn thấy khủng bố tiểu mỹ nhân lên sân khấu, tức khắc câm miệng, lần nữa yên tĩnh như gà.


_________________________________________


Tác giả có lời muốn nói:


Luyện Chu Huyền: Ai nói ta túng? Hơn trăm năm không gặp mặt, liền không được rối rắm một chút à!


Phượng Chương Quân: Các ngươi đoán xem ta có nhận ra A Diên không, ha hả


Luyện Chu Huyền theo thiết lập là thân cao 1m78, không thể xem là "tiểu" mỹ nhân, đừng nghe đám yêu quái nói hươu nói vượn.


________________________________________(Edit: Byakuman)


Editor than khổ:


Nghỉ tết rồi, tạm nghỉ mấy ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK