Diệp Cẩm Tú đang định giải thích, phía sau truyền đến tiếng châm chọc "Loại người này không xứng để em châm trà."
Lời Dụ Trì Diệp như băng ở Nam Cực. Diệp Cẩm Tú vùi đầu xuống trước ngực, cho dù mình có giải thích đi nữa, cũng vô dụng. Đổi lại chỉ là sự châm biếm càng thêm điên cuồng của Dụ Trì Diệp mà thôi.
Dụ Lộ Lộ buông lỏng tay ra, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, làm bộ làm tịch đứng dậy muốn giải thích "Anh họ, anh đừng nói như vậy..."
"Cút ra ngoài."
Trên mặt Dụ Trì Diệp bao trùm một lớp sương lạnh, Dụ phu nhân cũng nhíu mày: "Thật là có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, còn không mau cút đi?"
Trong lòng Diệp Cẩm Tú gợn sóng mãnh liệt, lại chỉ có thể nhịn xuống sự ẩm ướt nơi đáy mắt, xoay người đi ra khỏi phòng khách. Phía sau là tiếng nói kháy của Dụ phu nhân, cô như đang đi trên lưỡi đao sắc nhọn. Mỗi một bước, trong lòng cô càng thêm vỡ vụn. Đứng ở ngoài cửa của Dụ gia, đôi chân lạnh cóng, gió lạnh vù vù thổi qua, áo khoác cô đã quên lấy, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Diệp Cẩm Tú ôm hai tay, cả người không ngừng run rẩy. Người giúp việc nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong mắt tràn đầy sự đồng tình. Cô quay đầu đi, hai mắt trong suốt như hồ nước tĩnh lặng, nhìn chằm chằm đường phố bên ngoài, nhớ tới đứa bé trong bụng, không khỏi nổi lên một trận khổ sở.
"Ô, tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là Dụ thiếu phu nhân à."
Âm thanh ngang ngược, kiêu ngạo của Dụ Lộ Lộ đánh gãy suy nghĩ của cô. Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu, thấy là cô ta, lùi lại hai bước, cả người ẩn sau mấy bụi hoa tường vi.
"Sao thế, chỉ có thế liền sợ rồi à?"
Dụ Lộ Lộ nhẹ giương đôi môi mỏng, toàn thân áo khoác màu hồng đào xứng với dáng người thướt tha, hiếm có người thứ hai được như vậy. Thấy vẻ chật vật, nhếch nhác này của Diệp Cẩm Tú, cô ta càng thêm đắc ý "Cảm giác khi làm Dụ phu nhân thế nào? Rất kích thích đúng không?"
Diệp Cẩm Tú trầm mặc không nói, gắt gao cắn môi. Ngón tay Dụ Lộ Lộ quấn lấy làn tóc xoăn, cười nhạo "Cô ở Dụ gia còn không bằng người làm, mùi vị này thế nào?"
Bị cười nhạo như thế, Diệp Cẩm Tú không có tâm trạng cùng cô ta đấu võ mồm "Không liên quan đến cô."
"Cướp người yêu của chị gái đã đủ ghê tởm rồi, vậy mà còn không biết liêm sỉ ở lại, da mặt cô cũng đủ dày đấy."
Khóe mắt Dụ Lộ Lộ lộ ra nồng đậm sự nhạo báng làm cho Diệp Cẩm Tú tâm phiền ý loạn. Năm đó, rõ ràng là Diệp Minh Châu xuất ngoại, từ bỏ cơ hội kết hôn với Dụ Trì Diệp, cha mới đem cô gả cho hắn. Như thế nào mà ở trong mắt bọn họ, cô lại thành cướp người yêu của chị gái rồi?
Dụ Lộ Lộ tiến đến túm chặt lấy tóc cô, trong mắt toàn là ý hận "Tôi nói cho cô biết, chỉ cần có tôi, cô đừng mong an ổn ở Dụ gia."
Một cái quăng đầy hung hãn, Diệp Cẩm Tú đau đến thiếu chút nữa là kêu ra tiếng. Dụ Lộ Lộ buông tay, kiêu ngạo cười: "Yên tâm, toàn bộ Dụ gia, bao gồm cả anh họ, đều hận không thể đánh chết cô."
Không có gì có thể càng làm tổn thương người so với những lời này.
Trong lòng Diệp Cẩm Tú cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước, giẫm thật mạnh giày cao gót lên chân cô ta, tàn nhẫn dí xuống.
Dụ Lộ Lộ sợ hãi tột độ, vừa muốn kêu liền nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Diệp Cẩm Tú ở bên tai "Vừa rồi, người giúp việc nhìn thấy cô kéo tóc tôi."
Cô ta không ngốc, chỉ là không muốn ở trước mặt Dụ Trì Diệp bị người khác làm khó dễ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dụ Lộ Lộ, ánh mắt lãnh đạm tràn đầy bình tĩnh: "Tôi ở Dụ gia thế nào, đến lượt loại người chỉ biết ăn chơi như cô phán xét à?"
Dụ Lộ Lộ khiếp sợ lùi hai bước, Diệp Cẩm Tú này, nào có là cái bánh bao yếu ớt, vô năng giống như Diệp Minh Châu nói. Cô ta cố gắng bình tĩnh, cười một cách khó coi "Cô đợi đấy cho tôi!"
Nhìn thấy Dụ Lộ Lộ xoay người đi vào Dụ gia, Diệp Cẩm Tú mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn luôn chán ghét sự đối chọi gay gắt như vậy. Ở ngoài cửa đợi một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy Dụ Trì Diệp đi ra, Diệp Cẩm Tú ngồi xổm xuống bên cạnh cây tường vi, lặng lẽ nhìn cánh hoa rơi xuống. Tiếng bước chân vững vàng càng ngày càng gần, trong lòng cô vui vẻ, vội vàng đứng dậy. Ngồi lâu khiến cho chân cũng đã tê rần, giày cao gót bước khập khiễng, suýt chút trật chân. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay ôm chặt lấy cả người cô. Không phải mùi nước hoa của Dụ Trì Diệp, cô hoảng hốt, bối rối đứng dậy, thoát khỏi cái vòng tay của người nọ. Ngẩng đầu xác nhận, là em họ của Dụ Trì Diệp, Dụ Phi Trạch.
Áo khoác đen bao trùm lấy toàn thân Dụ Phi Trạch, diện mạo thanh đạm như nước, ôn tồn tao nhã. Thấy vẻ kinh ngạc của Diệp Cẩm Tú, mày anh khẽ nhíu "Cẩm Tú, em vẫn khoẻ chứ?"
Anh còn dìu lấy tay cô, cô nhẹ nhàng đẩy ra, tâm lặng như nước "Cảm ơn anh, em vẫn ổn."
Vẻ mặt cô tuy bình tĩnh, thế nhưng đôi mắt hổ phách như vực sâu không đáy lại không che giấu được.
"Em nói dối."
Dụ Phi Trạch thấy trên khuôn mặt lạnh lẽo của cô hiện lên vẻ nhợt nhạt, cởi áo khoác trên người xuống, một trận đau lòng "Năm đó, nếu như em không từ chối anh, hiện tại..."
"Phi Trạch, thực xin lỗi."
Diệp Cẩm Tú khước từ áo khoác của anh, ngẩng đầu, thanh nhã cười "Chuyện này, là lựa chọn của bản thân em, không liên quan bất kỳ ai khác."
Dụ Phi Trạch thích cô, cô biết. Ba năm trước, cô lựa chọn nghe lời cha an bài, nhưng lại không nghĩ đến kết quả lại như vậy. Dụ Phi Trạch cầm tay cô, bất đắc dĩ lại cưng chiều: "Khi nào em muốn trở lại bên cạnh anh, anh đều đợi được."
Những lời này thật khiến người ta không chịu nổi. Diệp Cẩm Tú vừa muốn từ chối, liền nghe một tiếng cười nhạo lạnh lùng: "Em họ, xem ra có vẻ thích nhặt lại đồ bỏ đi của người khác nhỉ?"
Dụ Trì Diệp không biết đi ra từ bao giờ, trong tay cầm áo khoác của Diệp Cẩm Tú, thấy hai người đứng sát cạnh nhau, nhíu mày lại. Ngày đông mờ mịt, dưới cây tường vi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Cẩm Tú bị lạnh trắng bệch, khiến cho người ta trong lòng nổi lên một trận thương yêu, thanh nhã lông mày hơi hơi nhíu lại tựa như tòa núi xa, dường như có điều bất bình phiền muộn.
Một đôi mắt hạnh đang bình tĩnh mà nhìn hắn, ánh mắt vô tình lưu chuyển cũng hút hồn người khác. Chóp mũi thẳng đứng như con mèo nhỏ lười biếng, đôi môi hồng nhạt mím chặt. Dường như là đang khẩn trương.
Dụ Phi Trạch hừ lạnh: "Dụ Trì Diệp, nếu anh đối xử với Cẩm Tú không tốt, sớm muộn tôi cũng sẽ giành lại cô ấy."
Lời này làm lòng cô có một tia ấm áp, Diệp Cẩm Tú không cảm động là giả. Cô hít một hơi, muốn nói chuyện đã bị áo khoác mà Dụ Trì Diệp ném tới đập trúng.
Dụ Trì Diệp nhìn anh, như là nhìn một đứa trẻ con trong nhà trẻ "Cô ta mặt dày muốn ở lại Dụ gia, không liên quan đến tôi."
Lời này còn rét lạnh hơn so với băng tuyết, hai chân Diệp Cẩm Tú bị lạnh đến tê lại, trong lòng cũng đã sớm chết lặng. Đi theo Dụ Trì Diệp lên xe, hệ thống sưởi ấm trong xe cuối cùng cũng làm cô bình tĩnh lại. Bên ngoài, Dụ Phi Trạch vẫn không nhúc nhích đứng im ở đó. Ánh mắt anh trầm thấp nhìn bên trong xe. Diệp Cẩm Tú không dám nhìn tới, cô biết nếu còn nhìn, Dụ Trì Diệp sẽ chỉ càng châm chọc khó nghe hơn.
Hai chân tê cóng cuối cùng cũng có chút cảm giác, Dụ Trì Diệp cười lạnh "Gần đây lá gan cô cũng to đấy, dám giáp mặt câu dẫn đàn ông rồi."
Hắn ngồi hàng trước, ngón tay thon dài nắm tay lái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú về phía trước. Diệp Cẩm Tú không có lòng dạ nào muốn cùng hắn ầm ĩ "Chỉ là tình cờ gặp được, tôi với anh ấy..."
"Không liên quan đến tôi."
Tiếng nói không mang theo chút độ ấm nào của Dụ Trì Diệp truyền đến đánh gãy lời nói của cô, khuôn mặt không có gì hoà nhã đáng nói.
Đáy lòng cô trầm xuống, cô sớm nên biết rằng hắn sẽ không nghe cô giải thích...
"Nếu như cô làm ảnh hưởng đến thể diện của Dụ gia."
Giọng hắn trầm thấp, trang nghiêm làm lòng người căng thẳng lên "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô." .
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Hắn máu lạnh vô tình như vậy, cô còn cái gì đáng để chờ mong?
Nghe được lời này, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sống mũi ê ẩm, cố nén lại nội tâm gợn sóng.
Đúng lúc này, điện thoại Dụ Trì Diệp vang lên, không biết đầu bên kia nói gì, giọng hắn trong chớp mắt dịu dàng lại "Được, anh tới đón em."
Thời gian vài giây, thái độ của hắn hoàn toàn bất đồng. Diệp Cẩm Tú nhớ tới một câu nói "Anh ta lạnh nhạt chỗ nào, chỉ là đối tượng để ôn nhu không phải cô mà thôi."
Trong lòng chua xót, bao trùm lấy toàn thân...