Phải gọi là “nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu”, hơn nữa gia cảnh lại giàu có, ngoại hình lãng tử, cậu quả thực trở thành “NO.1” trong mắt các nữ sinh.
Tôi phải “rèn sắt khi còn nóng [2]”, bảo cậu làm lớp trưởng. Mục đích của tôi vô cùng không trong sáng, đó là muốn lấy tà trừ tà, âm âm thành dương.
[2] tranh thủ cơ hội tốt để làm gì đó.
Mình hiểu là “Cô Lộ thấy Kha Dục được nữ sinh yêu mến sau vụ đánh nhau nên nghĩ cậu là người không có tính kiềm chế, không chịu gò bó. Cô để cậu làm lớp trưởng cậu sẽ càng bộc lộ tính buông thả. Thế là đã xấu lại càng xấu, nam nhân càng xấu nữ nhân càng yêu”. Đoạn này mình để giống nguyên tác vì mình chưa biết dịch thế nào cho đúng và thuần Việt. Mọi người ghé qua thì cho mình xin ý kiến để học hỏi thêm nhé. Cảm ơn các bạn rất nhiều, ~^^!!!
Thế nhưng Kha Dục lại đồng ý.
Có một hôm lên lớp, tôi giảng về bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn. Tôi vừa giảng vừa viết xuống bảng đen trước mặt:
“Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.”
Tôi xoay người, nhìn một vòng quanh lớp, đang chuẩn bị giải nghĩa câu thơ. Không hiểu sao, tự nhiên tôi cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng lại không thể nghĩ ra. Qua một nửa tiết học, tôi yên lặng nhìn về phía Kha Dục, cậu đã cắt tóc, nhuộm lại màu đen, hơn nữa tóc được cắt rất ngắn.
Tôi xúc động suýt rơi nước mắt, thật sự cảm thấy điều này quá tốt.
Trên thực tế, đây chính là niềm an ủi đối với tôi.
Làm chủ nhiệm lớp này, tôi đã vô cùng mệt mỏi.
Khai giảng chưa được hai tháng, ký túc xá nữ đã xảy ra vụ mất trộm. Một nữ sinh ở quê lên đem phí sinh hoạt của tháng cất trong gối, không biết bị ai trộm mất. Nữ sinh đó khóc “chết đi sống lại”, luôn miệng nói xin lỗi ba mẹ. Tôi lại hóa thân thành Sherlock Holmes đi tìm nguyên nhân. Kết quả là tôi bỏ tiền mua thức ăn cho cô sinh viên ấy một tháng.
Đầu tháng mười hai, ba nam sinh bị bắt vì đánh nhau ở ngoài trường, đồn công an gọi điện thoại cho tôi đến bảo lãnh. Tôi gọi Kha Dục đi cùng. Ngày đó, vừa có không khí lạnh từ Tây Bắc tràn xuống, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh. Anh cảnh sát trẻ với vẻ mặt chính trực đã giảng giải cho tôi cùng đám sinh viên môn Pháp luật và Thể chế hai tiếng đồng hồ, tôi cũng run lẩy bẩy đúng hai tiếng.
Trời rạng sáng, anh cảnh sát trẻ cũng thấy mệt mỏi đành để chúng tôi trở lại trường học. Ra ngoài cửa, anh cảnh sát gãi đầu gãi tai, trịnh trọng xin số điện thoại di động của tôi, nói rằng nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự sẽ trực tiếp liên hệ.
Kha Dục đẩy tôi sang một bên, “Con cô ấy hai tuổi rồi.”
Anh cảnh sát bất ngờ bị sặc, ho khụ khụ.
Chúng tôi đi bộ về trường học.
“Bố của con tôi là ai?” Hồi lâu, tôi chợt nhớ tới liền hỏi.
Khóe miệng Kha Dục tạo thành một đường thẳng, ba nam sinh kia cũng bật cười ha hả.
Tôi tức giận quát: “Có gì đáng cười chứ. Về trường ai cũng không được ngủ, mỗi người phải viết một bản kiểm điểm, năm nghìn chữ trở lên, sáng mai đem đến văn phòng cho tôi.”
Mấy cậu sinh viên liền kêu gào thảm thiết: “Cô thật biến thái!”
“Có muốn tôi biến thái hơn không?” Tôi giận dữ trừng mắt.
Không ai nói gì thêm.
o0o
Tết Dương lịch, nhà trường tổ chức dạ tiệc đón sinh viên mới. Đoàn trường đặc biệt giao phó cho các chủ nhiệm, yêu cầu mỗi lớp phải có ít nhất một tiết mục. Tôi đứng trước lớp thông báo, cả lớp im lặng như tờ.
Tôi không mong lớp mình có thể đứng nhất, nhưng cũng không phải là đứng cuối cùng. Tôi giao nhiệm vụ cho một vài sinh viên, thậm chí còn hứa hẹn vào kỳ thi cuối năm sẽ cho mấy đứa đề cương rất trọng điểm và chi tiết. Cả lớp vẫn lạnh ngắt như những chiếc khung sắt va vào kêu leng keng, không ai lên tiếng.
Thấy tôi bối rối, vẻ mặt của sinh viên trong lớp càng thêm hứng thú.
Vẫn là Kha Dục giúp tôi giải quyết vấn đề khó khăn này, cậu nói sẽ hát một bài.
Tôi mừng rỡ, cậu có giọng nói ấm áp, ngoại hình xuất sắc, nếu biểu diễn khẳng định sẽ làm cả hội trường rung động. Tôi giống như nhìn thấy một ngôi sao sáng lấp lánh đang dần dần xuất hiện.
Tôi tưởng tượng rất nhiều.
Ngũ âm hoàn hảo, ngoại hình tiêu chuẩn, rất có thể trở thành thần tượng.
Kha Dục mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans, có chút miễn cưỡng đi về phía sân khấu, bên dưới vỗ tay như sấm. Tiếng nhạc đệm của đàn ghi-ta vang lên, Kha Dục cầm lấy microphone.
Giữa không trung một bàn tay từ từ hạ xuống, chớp mắt làm cho tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
Kha Dục hát một bài hát bằng tiếng Anh, không, không phải hát, mà là đọc, giọng hát khô khan, không theo kịp tiết tấu. Nhưng cậu lại vô cùng tập trung, kết thúc còn khom lưng cúi chào rất lịch sự.
Xôn xao, phía dưới cười ồ lên, tôi cũng hoảng sợ cả người toát mồ hôi lạnh.
Tôi đi vào hậu trường, muốn cảm ơn cậu vì hành động hy sinh hình tượng kia.
“Mọi người không phải muốn giải trí sao, em chỉ làm hài lòng bọn họ thôi.” Cậu nhún vai, tỏ vẻ không để tâm lắm.
“Nhưng sự hy sinh này cũng quá lớn.” Tôi cảm thấy bất an.
Cậu nhìn tôi đầy ẩn ý, “Cô biết là tốt rồi!”