—— các cô phát hiện ra một quy luật: cứ đến giờ tự học, Hứa Tùng ngồi đằng sau Phó Tiểu Khả, mượn bút của cô; đợi đến lúc giảng bài, hắn vẫn ngồi sau Phó Tiểu Khả, lại mượn chiếc bút mà lúc giờ tự học thường mượn.
Có một lần khi nhận lại bút, Phó Tiểu Khả hơi chần chừ nói: “Hình như cái bút này không giống cái cái hôm qua tớ cho bạn mượn…” Còn chưa nói hết câu, đã bị ba yêu nữ ngồi bên cạnh chế trụ (áp chế) —— họ chặn miệng cô, xoay đầu cô lại, rồi cùng cười tập thể, nịnh nọt nói với Hứa Tùng: “Đúng vậy, đúng vậy! Chính là cái bút này! cô ngốc này, mắt không tốt lắm!” Sau đó quay lại phía Phó Tiểu Khả, gương mặt biến đổi thành hung tợn nói cho cô, “Không phải cũng không thể nói! Không phải cũng phải nói phải! Có biết hay không!”
Phó Tiểu Khả bị các cô làm cho hoang mang.
“Vậy rốt cuộc có nói hay không?”
Ba yêu nữ cùng lúc đập đầu xuống bàn.
Theo thường lệ, phía sau lại là một tiếng cười nhỏ.
Phó Tiểu Khả không nhịn được, quay đầu lại nói:
“ “xin lỗi, bọn họ nói, đây là bút của tớ… ha ha…””
Rốt cuộc Hứa Tùng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Không, lần này là tớ xin lỗi, phối hợp không tốt, mong bạn thứ lỗi! Lần sau tớ nhất định không chọn sai bút!”
“… Hả?!”
Phó Tiểu Khả mở to mắt nhìn.
Hắn… Như thế này gọi là trả lời sao…