Tạ Nhu giải thích: “Tôi là Tạ Định Nhu, vừa mới dọn đến đây.”
Lời vừa nói ra, mấy cậu con trai như nghe được điều gì đó không tưởng tưởng nổi, ai nấy hai mắt trừng lớn, trên mặt tỏ biểu cảm kinh ngạc.
Tạ Nhu muốn mang Hắc Bối rời đi.
Đúng lúc này, Tưởng Thừa Tinh đột nhiên xoay người lại, tay hợp lại thành loa, hướng về phía giữa hồ gọi to: “A Định, đừng bơi nữa, mau lên đây xem vợ cậu này!”
Chuyện hai nhà Hàn Tạ có ý liên hôn không ai biết thật hay giả, nhưng vẫn rất huyên náo ồn ào.
Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng Hàn Định Dương tương lai muốn cưới Tạ Hòa Hi, sau này mới biết là không phải, đó là một cô gái khác đến từ nông thôn.
Toàn bộ khu phố đều công nhận giá trị nhan sắc của Hàn thiếu gia Hàn Định Dương, thế mà lại phải cưới đồ nhà quê làm vợ! Bọn họ bất bình vì Hàn Định Dương, cùng lúc đó người tỏ tình với Hàn Định Dương tăng càng nhiều lên, bọn họ cảm thấy mình so với đứa con gái nông thôn kia tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều, nhưng mà tất cả đều thất bại.
Đối với việc xác nhận tin đồn liên hôn, chính là đến từ người trong cuộc Hàn Định Dương.
Bởi vì Hàn Định Dương cự tuyệt mọi lời tỏ tình của các nữ sinh, từ quá khứ “không muốn yêu đương”, “không có hứng thú với cậu”, “không có hứng thú với phái nữ”, “không có hứng thú với nhân loại” cho đến “à, tôi đã có vị hôn thê.”
Hàn Định Dương đang bơi giữa hồ, hai cánh tay mạnh mẽ bơi về phía bờ.
Tốc độ bơi của anh rất nhanh, một giây đã bơi liền mấy chục mét, nước vang rầm rộ, bọt nước văng khắp nơi.
Anh bắt được khăn lông Tưởng Thừa Tinh ném cho, lau khô tóc và bọt nước trên người, không chút để ý hỏi: “Cô ấy đâu?”
Dương Tu nói: “Chạy rồi.”
Lúc Tưởng Thừa Tinh nhìn về phía mặt hồ gọi “A Định”, sắc mặt cô liền đại biến, trực tiếp xách Hắc Bối nặng hơn hai mươi kí chạy đi, sau một giây liền biến mất.
Sắc mặt Hàn Định Dương trầm trầm, không nói gì.
Ở gốc cây cách đó không xa, Tạ Nhu trốn ở phía sau, che miệng Hắc Bối lại, lén lút quan sát tình huống bên kia hồ.
Chú chó ở trong lòng cô liều mạng giãy dụa, bất an kêu lên.
Hoàng hôn chiếu rọi mặt hồ ánh lên tia sáng óng ánh, tựa như vô số con cá trăng bụng bơi lội tung tăng.
Cái đầu tiên đập vào mắt cô chính là khối cơ bụng sáu múi như chocolate của Hàn Định Dương.
Những giọt nước còn đọng lại trên làn da màu lúa mạch, phản chiếu ánh hoàng hôn chiều tà lấp lánh sáng lên.
Mấy năm không gặp, dáng người anh đã trở nên rắn chắc hơn nhiều, lộ ra nơi nào đó vô cùng mạnh mẽ.
Loại cứng rắn này không phải do trời sinh, mà là do chịu đựng huấn luyện lâu dài, dần dần thấm vào xương cốt trở thành kết cấu nhất định.
Từ chỗ bụng và tuyến nhân ngư trở xuống, tiếp tục đến chiếc quần bơi màu đen.
Quần bơi căng chặt, hình dáng bộ phận kia tương đối rõ ràng.
Dáng người anh so với mấy người xung quanh phải nói là rất tốt, không chỉ là một thân cơ bắp mạnh mẽ cân xứng, mà còn có cả phần hạ thân kia nữa.
Hô hấp Tạ Nhu đột nhiên rối loạn.
Mà lúc chó đen nhìn thấy Hàn Định Dương cũng giống hệt như nhìn thấy người thân, đột nhiên thoát ra khỏi người Tạ Nhu, vèo một cái nhảy ra khỏi rừng cây, lao về phía anh như một mũi tên.
Tạ Nhu thấp giọng kêu: “Hắc Bối, quay về mau!”
Nhưng mà đã chậm, nó đã bổ nhào vào người Hàn Định Dương, lè cái lưỡi nóng hầm hập liếm anh vô cùng thân thiết.
“Con chó này sao lại quay lại đây?”
“Vừa rồi nó ở bên hồ chạy quanh như đang tìm ai, không phải là A Định chứ?”
“A Định, con chó này hình như quen cậu?”
Hàn Định Dương nhìn con chó Đức, không chắc lắm mở miệng: “Hắc Bối?”
Chó đen càng thêm hưng phấn, gấp gáp kêu ngao ngao.
“Là Hắc Bối.”
Hàn Định Dương ngồi xuống xoa đầu cho đen, giải thích với đám bạn, “Con của Hôi Phong.”
Tưởng Thừa Tinh kinh ngạc nói: “Là con chó anh hùng trong quân đội Hôi Phong đó ư? Tôi nhớ rõ lúc nó mang thai, A Định mang nó về nhà chăm sóc, sau đó sinh ra một con chó con rất lớn.”
Hàn Định Dương gật đầu, ánh mắt nhìn chó đen phá lệ trở nên nhu hòa.
Tưởng Thừa Tinh nói: “Tôi nhớ rõ sau này đám chó con đó đã bị đưa đến trung tâm huấn luyện chó.”
“Chỉ có Hắc Bối là đưa về nông thôn.”
Hàn Định Dương còn nhớ rõ, lúc ấy chú Tạ tới nhà anh, nói muốn lấy một con chó cho con gái chú ấy, là Tạ Nhu.
Hàn Định Dương chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn ra Hắc Bối tính cách vừa thông minh vừa nhu hòa cho chú Tạ.
Trước khi đi, anh còn cố ý đeo cho Hắc Tử một cái vòng cổ, trên đó khắc một chữ “Định”.
Anh muốn Tạ Nhu biết, đó là chó của Hàn Định Dương anh.
Nghĩ đến mình khi đó như một đứa thiểu năng trí tuệ, Hàn Định Dương mở mắt ra, không nhớ lại nữa.
Chó đen ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay ấm áo của anh, sau đó cắn dây giày anh, kéo anh về phía rừng cây.
Ai trốn sau rừng cây, Hàn Định Dương đã có thể đoán được hơn phân nửa.
Anh không cùng chó đen đi qua, mặc áo thun vào, vắt áo khoác lên vai, không chút để ý nói: “Đi thôi.”
Tưởng Thừa Tinh nhìn về phía rừng cây: “A Định, cậu không định gặp chị dâu à?”
“Không gặp.”
Lúc Hàn Định Dương nói lời này, đôi mắt lạnh như băng, không chút nào do dự.
Nhìn thấy, anh sợ sẽ không kìm chế được bản thân, lao tới cho cô một trận.
Chó đen ngồi trên con đường sỏi đá, bóng của nó bị hoàng hôn kéo dài, nó vẫn chưa chịu thua mà ngóng nhìn Hàn Định Dương, kêu một tiếng thật dài “Ngao ô…”
Tạ Nhu chạy ra, nắm vòng cổ nó kéo đi.
Vòng cổ đó là một tấm bài cổ xưa, khắc một chữ “Định” thật sâu.
Cho nên, không phải là “Định” trong “Tạ Định Nhu”, mà là “Định” trong “Hàn Định Dương”.
Ở nhà mới mấy ngày, ông nội hi vọng Tạ Nhu có thể mau chóng thích ứng với cuộc sống trong khu phố, làm quen được nhiều bạn mới.
Vì thế nên lúc dì Tô Thanh đưa Tạ Hòa Hi đến trung tâm luyện múa ba lê, ông nội khăng khăng bắt bà đưa Tạ Nhu đi cùng, nói nếu cô có hứng thú thì cũng có thể học ba lê.
Trước đó Tạ Nhu chỉ biết đánh lộn với người khác, chưa từng tiếp xúc với múa ba lê.
Phòng học vũ đạo sạch sẽ, một đám người mặc váy thiên nga màu đen xếp hàng dài, dựa vào lan can tập luyện.
Giáo viên đặc biệt đứng bên cạnh chỉ dẫn cho người chưa nhập môn, Tạ Nhu.
“Hai gót chân cùng đứng thẳng tắp, mũi chân hướng ra ngoài giữ nguyên 180 độ.”
“Dừng lại! Chân em mở rộng quá.”
“Luôn phải nhớ kĩ, em là một con thiên nga ưu nhã, không phải là ếch xanh.”
Tạ Nhu thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không làm được như yêu cầu của giáo viên.
Cô thật sự không học múa ba lê được, rất nhanh, giáo viên vũ đạo đã mất niềm tin với cô.
Bên cạnh, em họ Tạ Hòa Hi đã hướng dẫn một đám thiên nga nhỏ bắt đầu nhón chân cùng xoay tròn nhảy lên.
Cô mặc một cái váy màu trắng, nhìn qua như một con thiên nga trắng muốn giương cánh bay, dáng người ưu nhã, linh động.
Các cô gái vây xung quanh cô ấy, một bên vỗ tay, một bên kêu gào hâm mộ tán thưởng.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Hòa Hi làm cái gì cũng đều tốt nhất, so với thiên nga trắng còn kiêu căng tự phụ hơn nhiều.
So sánh với cô, Tạ Nhu làm cái gì cũng vụng về chẳng khác nào vịt con xấu xí.
Cô một mình đến bên lan can phòng học, nhìn nhóm thiên nga luyện tập vũ đạo, trong lòng nhất thời cảm thấy chán nản liền quyết định ra ngoài đi dạo.
Trung tâm nghệ thuật mở rất nhiều chương trình học, cũng có khu vực để hoạt động tự do, có khu võ thuật, sân đấu, sân bắn,… Tới nơi này đại khái đều là người trẻ tuổi 17 – 18 tuổi.
Chỗ rẽ sang phòng học bắn súng, Hàn Định Dương mặc một chiếc áo sơ mi màu thuần, tay cầm một khẩu súng ngắn nhắm ngay bia đằng xa, ánh mắt mạnh mẽ kiên định.
“Phanh” một tiếng, viên đạn vững vàng nằm giữa hồng tâm.
Xung quanh truyền đến một mảnh trầm trồ khen ngợi, Hàn Định Dương vừa lên đạn, quay đầu đã thấy một cô gái đi qua bên ngoài cửa sổ phòng học.
Trong nháy mắt, hô hấp của anh như ngừng lại.
Cô cắt tóc vừa đến ngang tai, khoe ra sườn mặt thanh tú, “tuấn mỹ”.
Chiếc váy thiên nga màu đen bó sát tôn lên thân hình phẳng lì của cô, chẳng có điểm phập phồng quyến rũ nào như những cô gái khác.
Tạ Nhu từ nhỏ đã như vậy, khi cô phát dục, Hàn Định Dương cơ hồ vẫn còn xem cô là con trai mà đối đãi, quỷ mới biết cô vậy mà là con gái.
Lúc anh thấy ngực cô hơi phồng lên, trái tim suýt chút nữa bị nổ tung.
“A Định.”
Tưởng Thừa Tinh gọi anh từ trong suy nghĩ mông lung trở về: “Nhìn cái gì mà xuất thần vậy?”
“Không có gì.”
Hàn Định Dương thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay đầu, nhắm bia thật chuẩn.
Lúc này, không chỉ không trúng tâm, viên đạn trực tiếp bay xa khỏi tấm bia.
“Cậu phát huy chẳng ổn định gì cả.”
Đâu chỉ là không ổn định, tay Hàn Định Dương đã bắt đầu run lên rồi.
Anh khó khăn khắc chế nỗi lòng của mình, cũng chỉ có thể dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, xoay người ra khỏi phòng huấn luyện.
Tạ Nhu đi dạo một vòng, cảm thấy nhàm chán, chuẩn bị thay quần áo trở về, lại không nghĩ đến vừa đi đến chỗ rẽ phòng học múa ba lê đã gặp phải Hàn Định Dương đi tới.
Tạ Nhu bị dọa sợ, hồn phách lạc đi hết, xoay người muốn chạy, kết quả lại đụng phải lồng ngực cứng rắn.
Tạ Nhu dùng sức quá mạnh, trực tiếp đâm người phía sau lảo đảo, suýt nữa là té ngã xuống.
Cậu con trai bị đâm kia hung dữ mắng: “Đi đường không có mắt à?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
Tạ Nhu liên tục xin lỗi, vội vàng muốn đi.
Người con trai kia trực tiếp nắm tay cô, không kiên nhẫn nói: “Đụng phải lão tử mà muốn đi, không dễ như vậy đâu!”
Tạ Nhu quay đầu lại, thấy Hàn Định Dương ngày càng lại gần, có chút nóng nảy: “Anh buông tay ra!”
Thấy rõ dáng vẻ của cô, Thẩm Kiêu có chút hào hứng: “Nữ à!”
“Buông ra!”
Tạ Nhu nhíu mày, liên tục muốn tránh khỏi sự lôi kéo của hắn.
Nếu là con gái, Thẩm Kiêu quyết định không khiến cô khó xử, buông tay cô ra.
Bất quá hắn vẫn đứng che trước mặt cô, cà lơ phất phơ nói: “Em gái, đụng phải tôi lại muốn đi thì không lễ phép lắm nhỉ?”
“Anh muốn thế nào?”
“Mời tôi một ly trà sữa đi.”
Hắn híp đôi mắt dài rất câu người.
Nhưng sự chú ý của Tạ Nhu lại không ở trên người hắn, cô không ngừng quay đầu lại ngó Hàn Định Dương, hai người chỉ còn cách nhau vài bước.
Nếu đã trốn không thoát, cô đành phải cúi đầu quay mặt vào tường, muốn tránh anh đi.
Thẩm Kiêu chú ý đến sự khác thường của cô, nhìn thấy Hàn Định Dương phía sau, khóe miệng hiện lên nụ cười đầy ẩn ý: “Cô đang sợ cái gì?”
Âm thanh hắn không lớn, mà cũng không tính là nhỏ, Hàn Định Dương đi ngang qua vừa vặn có thể nghe thấy được.
Bầu không khí lúc đó như muốn sôi trào, hai tay Tạ Nhu nắm chặt góc váy, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, trái tim khẩn trương đến muốn nổ tung.
Mà Thẩm Kiêu cũng không chịu buông tha, cất cao giọng hỏi: “Chẳng lẽ… cô đang trốn cậu ta?”
Ngón tay hắn chỉ về phía Hàn Định Dương.
Thẩm Kiêu nói xong câu đó, Hàn Định Dương đã dừng bước.
Tạ Nhu ngẩng đầu, nhìn anh nơm nớp lo sợ, lập tức thu hồi ánh mắt như bị điện giật.
Hàn Định Dương trầm mặt, khóe mắt khẽ nheo.
Tạ Nhu biết, đó là dấu hiệu anh không vui.
“A Định…”
Tiếng “anh” nhỏ như ruồi kia cô còn chưa gọi đã thấy Hàn Định Dương bỏ tay vào túi quần, mặt vô cảm cứ thế bước đi.
Toàn thân anh bao phủ một tầng sương lạnh, cứ thế đi qua cô mà không thèm liếc một cái, giống như đối với người râu ria xa lạ.
Không biết vì cái gì, trong nháy mắt kia, trong lòng Tạ Nhu dâng lên một cỗ mất mát thật lớn.
Là đã không còn nhớ rõ cô sao?
Cô đoán vậy, hẳn là như vậy, bọn họ cũng đã nhiều năm không liên lạc rồi.
Tuy rằng cũng chẳng có gì, nhưng trong lòng cô bỗng nhiên như có một cục đá, tâm tình trong nháy mắt xuống thấp cực điểm.
Cô xoay người định đi, Thẩm Kiêu lại giống như muốn ăn vạ, tiếp tục đuổi theo cô hỏi: “Lúc nào thì cô mời tôi uống trà sữa?”
Trong đầu Tạ Nhu rỗng tuếch, hiển nhiên mệt mỏi đối phó với người trước mặt.
“Uống trà sữa gì?”
“Cô đụng phải tôi, chẳng lẽ không cần nhận lỗi sao?”
“Ồ.”
“Ít nhất cũng phải đưa số điện thoại của cô để tôi liên lạc chứ.”
Tạ Nhu máy móc nói ra một dãy số, Thẩm Kiêu nhanh chóng lưu vào điện thoại.
Đúng lúc này, Tạ Hòa Hi cùng một số nữ sinh đi ra từ phòng học múa ba lê, vừa lúc nhìn thấy cảnh Tạ Nhu và Thẩm Kiêu trao đổi số điện thoại.
Mấy nữ sinh khó tin kêu lên: “Mẹ nó, cô ta lại có quan hệ với Thẩm Kiêu?”