Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiễn người thương đi, tôi đạp xe đến một nhà sách nhỏ cách trường không xa, nơi mà Tóc Tém nói người thương của em gái người thương thường hay đến sau giờ học.

Tôi dựng xe ở một góc dễ thấy rồi bước vào trong. Liếc quanh nhà sách mắt tôi liền bị thu hút bởi cậu nam sinh cao ráo, mặt mũi sáng sủa đang xếp sách ở một góc. Cậu này chắc chắn là người mà cả hai đứa xinh đẹp đang giành nhau.

Tôi mon men lại gần chỗ cậu trai ấy, một mắt giả vờ tìm sách, một mắt lại ngó sang người đứng bên cạnh.

Nên làm thế nào để bắt chuyện nhỉ? Khi bắt chuyện được rồi thì nói những gì nhỉ? Nói bóng nói gió hay nói thẳng ra nhỉ?

Nên quay sang cười thật khả ái rồi nhẹ nhàng bảo "Em có thể nói chuyện với chị một chút được không?" rồi triển luôn sự việc. Hay là giả vờ chật vật đáng thương "Có thể tìm hộ chị cuốn sách không?" sau đó dẫn dắt đến chuyện cần nói nhỉ? Hay là giả vờ ngạc nhiên "Oa, em chung trường với chị này!" rồi làm quen các kiểu, rồi nói chuyện chính? Hay là giả vờ trở thành một nữ sinh lạnh lùng, nói chuyện nhanh gọn quyết đoán "Theo tôi 10 phút, có chuyện muốn nói với cậu." rồi nói toạc ra?

- Aw, mình nên làm cái gì tiếp theo đây? – Tôi đập đầu vào tủ sách, ủ rủ tự hỏi.

- Chị có cần em giúp gì không ạ?

- Hả? À... có. Ha ha.

Hai tay tôi ôm ly nước mía, miệng cắn ống hút, hai mắt không rời khỏi cậu trai đang cười híp mắt ở đối diện. Cái này... tự nhiên thấy kì kì.

- Chị cần gì ạ?

- À, hình như cậu biết chị hả?

Thái độ thân thiện với nhiệt tình của cậu trai khiến tôi không khỏi thắc mắc.

- Tất nhiên là em biết chị rồi.

Ha ha, "tất nhiên" luôn cơ đấy. Câu trả lời làm tôi cứ nghĩ mình là người nổi tiếng. À mà tôi cũng nổi tiếng lắm ấy chứ, vì tôi là bạn gái của người nổi tiếng mà. Chắc là cậu ta biết tôi cũng vì thế.

- Chị cần gì ạ?

Vẫn với đôi mắt cười cực kì quyến rũ, cậu trai hỏi tôi, kiểu kiên nhẫn lắm cơ, phải rồi, nãy giờ đã hỏi mấy lần rồi mà tôi cứ cắt ngang. Mà, bây giờ nên nói cái gì đây? Kiểu vòng vèo hay kiểu thẳng thắn? Thẳng thắn thì có hơi thô lỗ không nhỉ? Vòng vèo thì cậu ta có nghĩ mình có mưu đồ bất chính không?

- Chị cứ nói thẳng đi, vòng vo hình như không phải phong cách của chị. Em không ngại gì hết.

Tuyệt thật, cậu ta có con mắt nhìn thấu lòng người đấy. Đã như vậy thì triển luôn cho rồi.

- Cậu có biết Diệp khối 10 không? – Tôi vẫn cắn đầu ống hút, hỏi.

- Dạ em biết. – Cậu trai gật đầu.

- Thế cậu có biết nó thích cậu không?

- Dạ?

- Nhìn biểu cảm ngạc nhiên kìa, chắc chắn là không biết rồi. Thật ra Diệp thích cậu lắm đó, nhưng con bé không nói vì thấy cậu thân với đứa con gái khác. Tất nhiên rồi, chắc là con bé nghĩ hai đứa đang hẹn hò nên chỉ đứng phía sau chúc phúc. Con bé cao thượng muốn cậu hạnh phúc nên im lặng như thế đó. Diệp là cô gái tốt như vậy, chậc. Chị ấy, là chị khá thân với Diệp, chị cũng tình cờ biết thôi chứ không phải Diệp kể lể gì đâu. Nhưng mà trên phương diện một người chị, chị không thể đứng nhìn Diệp suốt ngày tỏ ra mạnh mẽ, tươi cười như không có chuyện gì. Con gái yếu đuối lắm, chị cá chắc là Diệp đau đớn và tổn thương như thế nào. Hôm nay chị tìm em để cho em biết có một người thương em như thế nào thôi.

- À...

- Chị không nói rằng em hãy suy nghĩ kĩ lại tình cảm hiện tại của em, chị chỉ muốn nói cho em biết cô gái yêu em nhưng chấp nhận đứng ngoài là cô gái tuyệt vời nhất thôi, là người con gái xứng đáng được yêu thương và trân trọng.

-...

- Tình cảm thì không miễn cưỡng mà, thế nên em cũng đừng để ý lắm làm gì. Chị gặp em chỉ mục đích này thôi, bây giờ chị phải về rồi. Tạm biệt em nhá.

Không để cậu trai lên tiếng, tôi nhanh chân ôm cặp chạy đi mất. Tiền nước... thôi cứ để con trai làm hành động ga lăng trả vậy.

Tôi đạp xe trở về nhà, trong lòng vô cùng vui vẻ. Như vậy là tài giỏi quá rồi còn gì. Tôi đã tấn công không để cậu trai kịp trở tay, nói trúng trọng tâm khiến cậu ta phải suy nghĩ. Tại sao tôi biết cậu ta sẽ suy nghĩ ấy hả? Khả năng quan sát.

Khi nói tôi tinh mắt thấy cậu ta hơi ngây người, điều đó cho thấy ta bị sốc, cậu ta đang nghe những điều chưa bao giờ nghĩ đến, vì vậy nó nhất định sẽ trở thành một cái gì đó ám ảnh, và rồi sẽ suy nghĩ. Một ngày không xa cậu ta sẽ chấp nhận tình cảm của Diệp. Tôi chắc chắn điều đó luôn.

Tự tôi thấy mình vĩ đại rồi này.

Tôi hí hửng đạp xe nhanh hơn, trong đầu không ngừng nghĩ đến một ngày hai đứa kia thành một đôi và em gái người thương sẽ không xem thường tôi nữa.

Hôm nay trời đẹp thật!

Sáng.

Tôi mang tâm trạng thoải mái, hào hứng từ ngày hôm đến tận bây giờ đến trường. Sau khi gửi xe, tôi ra khỏi khu vực nhà xe thì tình cờ thấy em gái người thương đứng ở một góc hành lang vắng người, hai tay khoanh trước ngực, đầu cúi gầm, đối diện nó là cậu trai hôm qua.

Cái gì cơ? Cậu trai mắt cười ngày hôm qua đang nói chuyện riêng với Diệp á? Đỉnh thật, nhanh chóng thật.

Tôi không lại gần nghe lén, tôi chỉ đứng im tại chỗ nhìn diễn biến sự việc.

Tôi thấy Diệp vẫn cứ cúi gầm mặt, cậu trai mắt cười vẫn đang nói. Không phải là từ chối chứ? Không phải! Vì cậu ta vừa mới xoa đầu Diệp, động tác này là sao chứ? Phải yêu thương thân thiết lắm mới làm còn gì. Rồi cậu ta còn người rất ngọt ngào nữa. Diệp sau một hồi cúi đầu bây giờ đã ngẩng lên, không biết con bé nói gì nhưng cậu trai cười tươi hơn nữa. Diệp lại tặng cho cậu trai một cú đá vào chân sau đó bỏ đi, cậu trai cười không ngừng, lò cò đuổi theo.

Chúa ơi! Đáng yêu chưa kìa. Tình này là tình đã thành rồi còn gì. Công của tôi chiếm 80% đấy.

- Sao lại đứng đây rồi cười như con ngốc thế kia?

Người thương.

Tôi cười thật tươi quay sang ôm lấy cánh tay anh ấy, nói:

- Không có gì cả. Cảm thấy hôm nay trời thật đẹp thôi.

- Dự báo lát nữa có mưa đó.

- Không quan tâm. – Tôi nhe răng cười, tay siết chặt cánh tay của người thương hơn.

- Hơ, hôm nay em còn biết chủ động ôm ấp anh này, có chuyện gì vui lắm à? Hôm qua còn xua đuổi không nể tình ai.

- Không lâu nữa anh sẽ biết thôi, giờ thì lên lớp nào.

Hôm nay trời không có nắng, nhưng lòng tôi thì đầy nắng đây này.

Tóc Tém chống cằm nhìn tôi không chớp mắt, con nhỏ không lý giải được tại sao một đứa hôm qua còn đòi sống đòi chết, bằng mọi giá phải biến mất khỏi cuộc đời này như tôi bây giờ lại thoải mái cười rạng rỡ như thế này.

- Mày phải hiểu cuộc sống là những điều bất ngờ, nên hãy chớp mắt một cái rồi về chỗ đi. – Tôi đưa tay dí vào trán nó một cái, thong thả nói.

- Mày làm gì được con bé Diệp à? – Tóc Tém cuối cùng cũng chớp mắt, hỏi.

- Phải, không lâu nữa mày sẽ phải công nhận người thương của tao hoàn hảo 100%, ngay cả chuyện chọn người yêu cũng hoàn hảo.

- Tao hiểu tại sao mùa này lại có dự báo mưa rồi. – Tóc Tém nhìn tôi một cách khinh bỉ, nó ném cho tôi một câu đầy mỉa mai rồi về chỗ.

Được thôi, thế mày cứ giữ thái độ đó đi nhé, rồi cũng có ngày mày sẽ phải nhìn tao bằng một con mắt khác Tóc Tém ạ.

Ra chơi. Nhà vệ sinh.

Tôi bị chặn lại ngay cửa nhà vệ sinh. Đứa gan cùng mình ấy là em gái người thương.

Ha ha ha, không phải là nói lời cảm ơn ngay chỗ này chứ? Này bé, không ưa chị nhưng ít nhất cũng phải chọn nơi có tâm một chút chứ.

- Chị ở yên làm người yêu anh tôi không được hả?

Tôi nhận rõ con bé đã gằng giọng nói.

Tôi chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn nó, thái độ gì vậy?

- Chị có biết tôi cố gắng không động chạm gì đến chị không? Tại sao suốt ngày chị cứ đưa bộ mặt vô tội đã phạm đầy tội ra rồi đi gây chuyện vậy? Tôi không cần chị xía vào bất cứ chuyện gì của tôi hết! - Con bé gần như là hét lên.

- Này này này, nói năng có trên có dưới một chút đi. Chị không biết em đang nói đến việc gì hết.

- Thôi ngay mấy trò vớ vẩn của chị lại đi. Đừng nghĩ bước được vào cuộc sống của anh trai tôi thì có luôn cái quyền bước vào cuộc sống của tôi. Cái gì cũng có giới hạn của nó đó. Chị đừng có chọc tức tôi ra, tôi không nể anh trai tôi nữa đâu!

- Ít nhất cũng phải nói rõ chuyện gì đã chứ? Cứ thế rồi tống một mớ nước bọt vào mặt người ta là bất lịch sự lắm biết không? – Tôi nghiêm túc cao giọng nói lại.

Con nhỏ này lại lên cơn nữa rồi.

- Tôi cảnh cáo chị rồi đó, việc của chị là làm người yêu của anh trai tôi thôi. Đừng dài tay dài chân, tôi sẽ không cảm kích bất cứ chuyện gì chị làm cho tôi đâu.

Rầm!

Con bé bỏ đi, đóng cửa một cách bạo lực, rồi nó cứ như vậy mà đi.

Láo thật!

Nhưng không phải sáng nay nó và cậu trai mắt cười kia còn rất hạnh phúc sao? Làm ơn mắc oán mà.

Tôi bực bội dùng chân đá cửa nhà vệ sinh đi về lớp.

Tốt thôi, coi như tôi gặp một đứa không biết điều là được chứ gì.

Nhưng mà còn bé dám lên mặt với tôi như vậy cơ đấy.

- Tức quá! – Tôi đập tay xuống bàn, hét lớn.

Tại sao lại có đứa ngông cuồng như vậy chứ.

À mà khoan đã...

- Tôi chỉ tốt bụng nhắc các em giặt khăn lau bảng sạch hơn một chút cũng khiến em tức giận như vậy hả?

Lại quên mất đang học tiết thầy Đẹp rồi.

- Em...

- Đi giặt khăn lau bảng, vắt khi nào nước trong thì trở lại. – Thầy Đẹp mỉm cười nói.

- Dạ...

Lớp tôi một lần nữa học xuyên cả giờ giải lao thứ 2 vì thầy Đẹp nói bù thời gian chờ tôi giặt khăn lau bảng.

Quá thảm hại.

Tôi nằm bẹp xuống bàn, không buồn nghĩ đến chuyện xuống nhà ăn.

- Không dám đối mặt với người yêu sao? – Tóc Tém ngồi xuống trước mặt tôi, miệng gặm một ổ bánh mì, tay và mắt dán vào màn hình điện thoại.

- Tại sao tao lại không dám đối mặt? Tao mệt thôi.

- Mày chưa biết gì hả?

- Biết gì là biết gì? – Tôi nhíu mày nhìn Tóc Tém đang ngạc nhiên nhìn mình.

Và lúc này tôi mới thấy mấy đứa trong lẫn ngoài lớp cũng đang nhìn mình như một người nổi tiếng gặp scandal.

- Lên Confession đi. Số mới nhất. – Tóc Tém nói.

Hơ hơ hơ, trông có vẻ nghiêm trọng thật, ai tặng thị cho tôi sao?

À, không phải tôi. Là em gái người thương. Confession là đoạn video con bé đang tuôn một loạt lời nói không nể nang gì vào mặt tôi với caption: "Cách đối nhân xử thế của một hoa khôi thời đại mới?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK