Miễn là có thể tìm cách để dùng 6.000 nhân dân tệ để nhập khẩu 6 "thẻ vạn ngôn" VCD nguyên mẫu, sau đó sử dụng giá 5.000 nhân dân tệ bán nó, vậy không phải là có 30.000 nhân dân tệ?
Diệp Đông không kìm nén được sự phấn khích của mình, nói: "Ba, mẹ, nhà tổ tiên ông nội lưu lại, nếu như con nhớ không lầm, còn có thể bán 6000 tệ! Miễn là có 6.000 tệ làm vốn, con có cách để biến nó thành 30.000 tệ trong vòng nửa tháng! ”
"Con muốn làm cái gì?!" Diệp Vệ Hồng vốn đã cúi đầu không nói, đột nhiên nhảy dựng lên: "Đây chính là tổ sản duy nhất ông nội con lưu lại trước khi qua đời! Lúc ấy cha và mẹ con đều đã bàn bạc xong, sau khi chúng ta nhảy sông tự sát, căn nhà này cũng không giữ được, sau này con cũng phải có một căn nhà chứ? Sở dĩ ta và mẹ con cho tới bây giờ chưa từng có ý gì với nó, cũng là bởi vì đó là thứ cuối cùng diệp gia chúng ta có thể để lại cho con a! Không được, tổ ốc này tuyệt đối không thể bán! ”
"Nếu là muốn bán, trong thời gian ngắn con làm sao bán được?" Mã Quế Hoa cũng phản ứng lại, nhỏ giọng nói: "Nhà tổ tiên ở quê nhà huyện Giang Bắc, nơi đó bán nhà cũng không dễ dàng như thành phố..."
Thấy cha kích động, Diệp Đông cũng biết cha muốn tốt cho mình, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nghiêm túc khuyên nhủ: "Cha, vừa rồi cha cũng nói đó là để lại cho con, đúng không? Bây giờ cha không có cách nào khác để trả nợ 30.000 nhân dân tệ, nhưng con có một cách! Bây giờ cần 6.000 tệ làm vốn mới có thể. Vì vậy, ngôi nhà tổ tiên này con phải bán! ”
Ngay khi Diệp Vệ Hồng còn muốn tranh luận với con trai, cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa ầm ầm!
"Diệp Vệ Hồng, Lão già đáng chết này, mượn tiền còn muốn nhảy sông không trả? May mắn là mạng chó của ông vẫn còn, mượn 2.000 tệ của gia đình tôi khi nào trả lại! ”
-Đúng, nhà chúng tôi 1000 tệ cũng phải trả, một xu cũng không thể thiếu!
- Mau mở cửa, để chúng tôi đi vào!
Ngoài cửa có tiếng ồn ào, nghe tiếng la hét này là biết, là những chủ nợ "bạn bè tốt" đến cửa rồi!
Diệp Vệ Hồng khẩn trương đến mức bản năng lại muốn chạy, nhưng đột nhiên nhận ra được đây là nhà mình, còn có thể chạy ở đâu đây?
Mẹ, Mã Quế Hoa cũng sợ đến mức run rẩy cả người, nhìn cửa lớn trong mắt tràn ngập sợ hãi!
Nhưng Diệp Đông lại bình tĩnh đứng dậy, đi qua mở cửa lớn!
Hơn hai mươi nam nữ được đà xông vào, làm cho phòng khách không lớn giờ lại trở nên trật trội hơn, những người này thay đổi nét mặt hiền lành ngày xưa, trên mặt hiện lên ánh mắt oán độc, trong miệng còn nhao nhao văng ra lời nhục mạ, không có lời tốt, không cần phải nói, những lời này quanh quanh chỉ là một từ —— trả lại tiền!
Có người đã bắt đầu lục lọi, nhưng Diệp Đông cũng không ngăn cản họ.
Bởi vì y biết, nếu như những chủ nợ này không biết trong nhà đã không còn dù chỉ một chút tiền mặt, chút nữa lời nói của mình, cũng sẽ chẳng có ai tin.
Mười lăm phút hỗn loạn trôi qua, một đám gia hỏa tức giận đến đỏ mặt cổ thô cuối cùng cũng dừng lại.
"Diệp Vệ Hồng, số tiền mà anh nợ bọn tôi nói như thế nào đây!"
- Trong nhà một đồng xu cũng không có, đừng nói cho chúng tôi nghe là, người một nhà các anh chuẩn bị dùng tiền lương trả lại nha!
"Đúng vậy! Một nhà ba người các anh một tháng lương cộng lại mới mấy trăm đồng, 3 vạn đồng này, tới lúc nào mới trả hết đây! ”
- Trả lại tiền, mau lấy tiền ra!
Ngay khi những người này ríu ríu nói, đột nhiên!
Diệp Đông vẫn im lặng không lên tiếng, đột nhiên một tiếng gào to tức giận!
"Muốn tiền, đều con mẹ nó câm hết mồm cho tôi! Nghe tôi nói! Nếu không một xu cũng đừng hòng có được! ”
Đám người trong giây lát yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay ánh mắt về người thanh niên chưa làm việc được hai năm này.
Những chủ nợ này, tất nhiên là không có ai tử tế.
Lúc trước chịu cho vay tiền, chính là bởi vì Diệp Vệ Hồng hứa hẹn cho bọn họ một năm lãi suất cao 30%!
Diệp Đông rất rõ ràng, kiếp trước, cho dù sau khi cha mẹ nhảy sông tự sát, bọn họ vẫn không chịu buông tha chạy tới đòi nợ, chính mình không thể không đem nhà tổ tiên của ông nội bán đi được 6000 tệ , đều chia cho những tên tham lam này, bọn họ mới dừng quấy rối.
Mà khi đó Diệp Đông cũng biết mình ở thành phố Du Châu, không ở lại được nữa, chỉ có thể từ chức xuống biển, rời quê hương, nới chôn dao cắt rốn, chạy đến Thượng Giang làm việc!
Kiếp trước có một chút "thành công", còn có "công lao" của bầy chó ngày hôm nay!
Những chuyện như này, kiếp trước Diệp Đông đã chịu một lần!
Y không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa!
"Các ngươi còn có lương tâm không? Hôm nay cha mẹ tôi bị ép nhảy sông tự tử! ”
"Nợ nần trả tiền, giết người đền mạng, đây là đạo lý từ xưa tới nay! Diệp gia chúng tôi sẽ không nợ nần! ”
"Nhưng mà, góp tiền cần có thời gian, chỉ cần các người chờ nửa tháng, tôi cam đoan 3 vạn nguyên này một phần không thiếu trả lại cho các người!"
Lúc này, một gã mập mạp đứng ra, lạnh lùng nhìn Diệp Đông, hừ một tiếng.
- Hừ, nói so với hát còn dễ nghe hơn, lúc trước cha của cậu chính là lừa gạt tiền của chúng tôi như vậy!
"Nửa tháng, cậu lấy cái gì trả lại? Thật sự là cha nói dối lừa đảo, người một nhà cũng chỉ biết nói bậy nói bạ! ”
"Diệp Đông, nếu nửa tháng trôi qua mà cậu trả được, Tôn Húc Đông tôi từ nay về sau họ Diệp, gọi cậu là ông nội !"
"Nhưng diệp gia các người nếu nợ nần không trả, hừ. Về sau ở du châu thành, chúng tôi cũng không cần mạng chó của các người, nếu là người diệp gia các người! tôi gặp ở đâu cắt con chim non bọn họ ở đó! ”
Trong mắt Tôn Húc Đông ánh mắt trở nên độc ác, nói.
Tôn Húc Đông đương nhiên là nghe tin hai vợ chồng Diệp Vệ Hồng nhảy sông không thành công, lại chạy về nhà trốn, hắn mới mang theo đám chủ nợ này tới cửa đòi nợ.
Người đến đòi nợ đều rất rõ ràng, nhà họ Diệp muốn trả tiền trong thời gian ngắn sợ là không được, nhưng ai cũng không muốn cho Diệp gia thoải mái cho, cho nên tới cửa thử một lần, ít nhất cũng phải đem lời nói ra mới được!
Nghe nói như vậy, trong mắt Diệp Đông toát ra tức giận!
Lại là tên này, lại là Tôn Húc Đông này!
Người này là công nhân xưởng thép năm ngoái đã xuống biển kinh doanh, trong nhà cũng không thiếu tiền, bình thường gọi anh anh em em với cha mình, Diệp Vệ Hồng, thường xuyên hẹn đi ra ngoài uống rượu, nghe nói có đầu tư có thể kiếm tiền lập tức ép vào 5000 tệ muốn ngồi ăn lãi.
Kết quả kiếp trước vừa nghe nói cha bị lừa, hô to nhất, nói độc nhất cũng chính là tên này! Hợp tác với những người này, khi cha mẹ Diệp Đông đều đã nằm trong mộ, đem mộ đều đào xới, đập nát, cũng là tên này!
Mấy ngày trước khi cha mẹ nhảy sông, tên này đã tới đòi nợ một lần, mà ai dám nói lần đòi nợ kia, không phải là ngòi nổ khiến cha mẹ nhảy sông tự sát?
Cho nên, những người khác tạm thời có thể bỏ qua, nhưng Tôn Húc Đông này, nhất định phải cho tên này một bài học!
Diệp Đông rất rõ ràng, muốn qua cửa ải hôm nay, nhất định phải tìm một mục tiêu, nhắm mục tiêu, nhìn chằm chằm đối phương đánh mới được, nếu không, một mình y đánh với một đám là không được.
Tôn Húc Đông mạnh bạo nhất, tục ngữ nói bắt giặc thì phải bắt vua trước, chỉ cần đánh cái tên oai phong nhất đánh trước, những người khác tự nhiên cũng sẽ không dây dưa nữa, dù sao hiện tại trong nhà một xu cũng không có, dựa vào chỗ này thì có thể làm gì?
Vì thế, Diệp Đông chỉ vào căn phòng phía sau bị lục lọi rối tinh rối mù, lạnh lùng nói với Tôn Húc Đông: "Diệp gia tôi cũng không có loại cháu trai như anh! ”
"Cậu nói cái gì?!" Tôn Húc Đông sắc mặt lập tức thay đổi, quát.
"Vừa rồi tự mình nói ra, lại giống như thả quả rắm, lại quên nó đi?" Diệp Đông nhìn lướt qua một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều đem sự chú ý tới mình và Tôn Húc Đông cãi nhau, tâm trạng đã không còn nóng nảy như vừa rồi, sau đó mặt không chút thay đổi nói: "Tôi nói rồi, đến lúc đó nợ nần trả hết, tôi cũng không muốn một người họ Tôn gọi tôi là ông nội. Tôi chỉ có một yêu cầu. ”
- Hôm nay anh dẫn người mạnh bạo đến đây lục lọi đồ đạc trong nhà, đem đồ đạc làm hỏng không ít, đến lúc đó Tôn Húc Đông anh phải bồi thường gấp đôi!
- Anh nếu muốn cùng ta đánh cược, vậy Diệp Đông tôi chơi với anh!
Tôn Húc Đông híp mắt, cười lạnh nói: "Ha ha, Diệp Đông, nói chuyện cũng rất cứng cáp nha. Được rồi, lời này của cậu mọi người đều nghe được, tôi ngược lại muốn nhìn xem, nửa tháng sau cậu lấy cái gì trả! ”
Bất trợt, Diệp Đông đã lặng lẽ thay đổi khái niệm.
Vốn những chủ nợ này đều nghĩ đến không còn cách nào, cho nên vừa vào cửa liền trực tiếp chạy vào đi lục lọi nhà.
Nhưng vừa rồi lục lọi nhà gây ra động tĩnh rất lớn, cũng hư hỏng không ít đồ đạc, đang nghĩ làm thế nào thu hồi đây.
Mà Tôn Húc Đông chủ động đánh cược với Diệp Đông, Diệp Đông cũng tỏ ra khẳng định có thể trả lại tiền, còn muốn truy cứu trách nhiệm Tôn Húc Đông dẫn đầu phá hư đồ đạc, lần này có thể thuận theo tự nhiên đem chuyện này đẩy hết cho Tôn Húc Đông!
- Được, nửa tháng sau, chúng tôi lại cùng Tôn ca đòi nợ!
- Đúng vậy, hoà thượng chạy chốn, chạy không hết miếu, có Tôn ca làm chủ cho chúng tôi, Diệp Đông cậu đừng nghĩ tới trốn nợ!
- Vậy nửa tháng sau lại đến, đến lúc đó không thấy tiền, cậu nói đến trời sập cũng không có cách gì đâu!
Đám người này lập tức la hét.