Thời điểm Ca Diễm mở mắt, quả nhiên cảm nhận được gương mặt mình cùng tóc bị mồ hôi thấm ướt.
Cô muốn dùng mu bàn tay gạt mặt mình lại phát hiện cánh tay quấn đầy băng vải màu trắng.
Nam Thiệu đã mang cô bình an mà quay trở lại căn cứ, phía dưới cô là giường đệm, chăn còn tỏa ra hương thơm.
Ca Diễm hít thở thật sâu một hơi, sau đó xốc chăn lên, từ trên giường ngồi dậy. Sau đó cô nhìn vào thân thể của mình, phát hiện không chỉ có cánh tay, bả vai cùng đùi tất cả đều được băng bó.
Trông cô giống như xác ướp.
Hơn nữa, vai trái bị súng bắn vẫn còn ẩn ẩn đau.
Ca Diễm có chút bực bội mà xuống giường, lấy áo khoát tròng lên.
Cô đến bên bàn cầm lấy cây bút màu đỏ, trên tường treo một tờ giấy viết vài chữ "Tạp nạp - Mục Tát Duy" còn có hình ảnh của hắn, cô gạch một dấu đỏ thật to trên giấy.
Sau đó ném bút xuống, xoay người ra khỏi phòng.
Tròng phòng khách, Nam Thiệu đang ngồi trên sofa vừa ăn mì gói vừa xem video, gương mặt anh tuấn dính đầy dầu mỡ, trông có vẻ buồn cười. Nghe được tiếng bước chân của cô, anh ta lập tức ngẩng đầu lên: "Ô! Cô tỉnh rồi à?"
Cô không đáp lại, cả người đi đến bên Nam Thiệu nửa ngồi nửa nằm, chân gác lên bàn trà: "Là Mẫn Mẫn giúp tôi băng bó à?"
"Ừm!" Nam Thiệu trả lời: "Trừ cô ấy ra còn có thể là ai? Nếu là tôi, không chừng còn lấy băng bó mặt cô lại đưa đi Ai Cập!"
Ca Diễm không nói hai lời, trực tiếp giơ tay đánh lên đùi hắn, hắn bị đánh đau thiếu chút nữa đem tô mì đổ ra ngoài.
"Bà cô à!" Nam Thiệu nước mắt lưng tròng nói: "Cô đừng vừa mới mở mắt ra là đánh tôi được không?"
Ca Diễm tỏ vẻ ghét bỏ mà nhìn hắn: "Mỗi lần Mẫn Mẫn đến, cậu không hiểu lễ nghĩa giữ người ta ở lại ăn một bữa cơm? Để người ta đi vậy à?"
"Haiz!" Anh ta phất tay: "Tôi và Mẫn Mẫn quen biết nhau lâu như vậy, còn giả bộ khách sáo làm gì? Còn nữa, đừng quên hai chúng ta đều đang được treo thưởng, ăn một bữa cơm bên ngoài có khi lại bỏ mạng còn không bằng tự chính mình muốn chết chạy đến tổng bộ CIA."
Phương Mẫn là Nam Thiệu quen được, hiện tại đang làm hộ sĩ cho một bệnh viện ở Califonia. Lúc Ca Diễm đặt chân đến Mỹ làm việc, nếu trở về có vết thương, Phương Mẫn sẽ lén lút chạy tới băng bó cho cô, cô ấy như là thiên sứ.
Ca Diễm thật sự bị nung đến nóng đầu: "Nếu không phải cậu còn có tác dụng, tôi đã sớm đem cậu cùng máy tính ném ra ngoài! Nói mới nhớ, cậu không biết tên giả thần giả quỷ hôm qua là ai sao?"
Nam Thiệu nghe được lời này, buông mì xuống, quay đầu, hướng về phía cô mà cười: "Cô nói mông lung như thế làm gì? Phải nói là vị hào kiệt nào có thể làm cho Hỏa hôn của chúng ta chật vật không cam lòng. Không chỉ ở ống thông gió trong nhà tù biểu diễn thoát y, tay chân còn bị bỏng!..."
Đây là nhiệm vụ cô hoàn thành kém nhất từ trước đến nay, hình tượng bị mất, căn bản không còn mặt mũi. Tuy rằng cuối cùng cô cũng đào tẩu thành công nhưng để lại ấn tượng cực kỳ khó coi.
Từ lúc ra khỏi nhà tù ADX, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, Nam Thiệu không sợ chết mà hướng họng súng nói liên tục. Cô lúc này không nói liền trực tiếp đánh lên trán hắn.
Nam Thiệu tức khắc ôm đầu kêu to: "Đánh lên đầu về sau tôi còn có thể thực hiện kỹ thuật giúp cô à?!"
Cô cong miệng cười lạnh: "Cũ không đi, cái mới sẽ không tới!"
Nam Thiệu ủy khuất nhìn cô: "Cô có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ!"
Ca Diễm: "Nói tiếng người đi!"
Nam Thiệu sờ sờ đầu: "Tôi không tìm thấy người đó!"
Ca Diễm nhăn mày lại: "Có ý gì?"
"Chính là...Ngày hôm qua sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô xong, tôi liền truy tìm tín hiệu của hệ thống an toàn kia, phát hiện tín hiệu đó không còn tồn tại. Nói cách khác, người tham gia khôi phục hệ thống an toàn đó toàn bộ dấu vết đều xóa đi, bất luận lúc tiến vào hay rời đi, căn bản một chút dấu vết cũng không có!"
"Tôi không thể tưởng tượng nổi." Nam Thiệu thở dài: "Từ trước cho đến nay rất khó làm được như vậy, có rất nhiều hacker kỹ thuật cao siêu, đều không thể nào đem dấu vết xóa sạch được, tôi ngần ấy năm cũng chưa gặp loại tình huống này. Theo tôi được biết, người có năng lực này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."
Ca Diễm trầm mặc hai giây: "Cậu cảm thấy có thể là ai?"
"Mấy nhân viên tình báo kỹ thuật đều không lợi hại vậy, tôi biết vài hacker tự do, có hai người, lão Mỹ chắc chắn không dính dáng đến, cậu ấy khinh thường việc hỗ trợ đó. Duy nhất người kia, nhiều năm trước là gọi là "Thần ẩn".
Câu cuối cùng mà anh ta nói khiến cô hứng thú: "Thần ẩn?"
Nam Thiệu gật đầu, trong ánh mắt có tia sáng, đĩnh đạc nói: "Người này tên là Ksotanahtk, là hacker giỏi nhất trong truyền thuyết. Không ai biết giới tính người ấy, diện mạo, tuổi hay thông tin cá nhân, chỉ biết người ấy một tay sáng lập căn cứ hacker "Mortal Fearless", duy trì chính nghĩa, các hacker tự do tổ chức hoạt động giao lưu chống lại khủng bố. Người ấy còn được mệnh danh là hacker có thực lực số một thế giới, mãi đến hiện tại không ai có thể qua mặt. Nhưng mà, người ấy rất hiếm khi xuất hiện ở căn cứ, cũng không biết bận việc gì?"
Ca Diễm sau khi nghe xong, dùng tay chống trán nói: "Tôi không quan tâm thần tượng của cậu lợi hại bao nhiêu, mà chỉ quan tâm một vấn đề - người này vì lý do gì mà giúp đỡ CIA cùng FBI mà bắt tôi?"
Nam Thiệu nhún vai: "Tôi cũng không rõ, hẳn là không dính dáng đến người ấy đâu, nhưng tôi không nghĩ ra còn ai có năng lực như vậy!"
Ca Diễm suy tư một lát, bỗng nhiên bất ngờ hỏi: "Nói chuyện này, không phải cậu vừa nhận được thư mời của Hắc Mao Đại sao? Khi nào đến đó?"
Nam Thiệu nói: "Hai tuần sau."
"Được!" Ánh mắt cô chợt lóe: "Hai chúng ta đợi ở đây, đến lúc ấy tôi và cậu cùng đi Lasvegas!"
Nam Thiệu nghe xong, kinh ngạc mà gãi gãi đầu, trên mặt hiện ra dấu chấm hỏi: "Cô xác định là đi cùng tôi? Lúc này mới vừa từ nhà tù ADX náo loạn lớn như vậy đi ra, cô còn muốn ra ngoài nhảy múa, chê sống lâu à? Tôi bây giờ ra ngoài đi mua mỳ gói còn phát hoảng, hơn nữa không phải cô nói đối với Hắc Mao Đại không có hứng thú sao?"
Dựa theo kế hoạch lúc trước của bọn họ, vào ngục giam ám sát Mục Tát Duy, bọn họ sẽ lập tức quay về Anh, sau đó Nam Thiệu sẽ đến Mỹ tham gia Hắc Mao Đại.
Nhưng vì Ca Diễm lần này bị thương ngoài ý muốn, toàn bộ hành trình đều bị hoãn lại, hai ngày nay chờ vết thương của cô hồi phục đến lúc họ nên về. Ca Diễm sẽ phải một mình về trước, bởi vì ở đây nơi nơi đều có tai mắt của FBI cùng CIA, ở lại chỗ này thật sự không an toàn.
"Hiện tại tôi đổi ý rồi."
Ánh mắt Ca Diễm lúc này phát ra ánh sáng: "Tôi tự nhiên hứng thú muốn đi!"
Hai tuần sau.
Lasvegas, Hoa Kỳ.
Golden City tràn ngập trong không khí vàng son, dường như càng nồng nhiệt hơn mỗi khi Bồ Tư Nguyên đến.
Thành phố này mỗi ngày lui tới bao nhiêu người: tìm kiếm niềm vui, mua vui, thất vọng, tuyệt vọng,...Vòng đi vòng lại, chưa có một khắc nào dừng.
Bồ Tư Nguyên trong khách sạn thay chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, từ trong túi lấy ra cái mũ lưỡi trai màu đen không gì đặc biệt, mặt nạ màu trắng, cùng phong thư màu đỏ rực thiếp vàng, bên ngoài ghi "Thiệp mời".
"Chào buổi tối, anh bạn!" Tai nghe mini của anh vang lên một giọng đàn ông ngả ngớn lại tràn sức sống.
"Có gì nói đi, ba phút nữa tôi phải xuống lầu!" Bồ Tư Nguyên đi đến trước gương, động tác lưu loát mà cài cúc áo sơ mi.
"Cậu không kiên nhẫn như vậy sao?" Ngôn Tích ai oán như oán phụ: "Quen nhau lâu như vậy, đến cả một câu nói ôn nhu cậu còn không thèm nói với tôi quá một giây!"
Tai nghe đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của một cô gái, Bồ Tư Nguyên cài cúc áo cuối cùng, lãnh đạm nói: "Đồng Giai, cô nói đi!"
"Tôi nói! Tôi nói không được sao?" Ngôn Tích thở dài: "Haiz! Chàng trai à! Luôn đối với người ta không tỏ thái độ tốt gì cả. Tôi, Đồng Giai và Từ Thịnh đều đã chờ sẵn trong khán phòng rồi!"
Bồ Tư Nguyên nghe xong, từ trên bàn cầm lấy mặt nạ màu trắng: "Có người nào hành tung khả nghi không?"
"Không nhìn thấy." Ngôn Tích nói: "Hắc Mao Đại vì để bảo vệ nhóm hacker tham dự, vốn dĩ chính là yêu cầu người tham gia mang theo mặt nạ tiến vào. Mỗi một người tham dự chỉ cần có mũ cùng thiệp mời của mình đều có thể đi vào, muốn tìm được Huyết Hạt Tử quả thực như mò kim đáy biển, bọn chúng có nhiều phương thức để trà trộn vào."
Mỗi năm Hắc Mao Đại sẽ ở khách sạn sang trọng nhất ở thành phố Vàng tổ chức sự kiện ngầm hàng đầu.
Sở dĩ gọi là sự kiện "ngầm" là bởi vì những người tham gia hội nghị đều có một nghề nghiệp đặc thù: Hacker.
Sử dụng bàn phím và Internet, liền có thể dễ dàng xâm nhập bất kỳ bí mật tư nhân, quốc gia, thậm chí của thế giới, ở mọi nơi, như một cái bóng, hơn nữa cũng có người tốt và người xấu.
Lúc sau Bồ Tư Nguyên mang mặt nạ lên, cầm lấy mũ đen và thiệp mời, mở cửa phòng: "Đó là lý do tại sao bọn chúng lựa chọn Hắc Mao Đại bắt đầu trò chơi."
Ngôn Tích: "Một khi Huyết Hạt Tử đã ở đây, chỉ chờ đến khi bọn họ hành động, chúng ta mới có thể tìm được bọn họ."
Đằng sau mặt nạ, Bồ Tư Nguyên nhẹ nhàng nhíu mày.
Anh đóng cửa lại, đi đến thang máy, ấn nút thang máy: "Tôi có nhìn thấy thiệp mời của đám hacker, trong tay đều là màu đen, tôi đoán lát nữa sẽ không có khả năng cùng bàn với họ."
Sau khi vào thang máy, trong tai truyền đến giọng nói mềm ấm của Đồng Giai: "Nếu anh không đến khán phòng, đồng nghĩa với việc chúng tôi không ở cùng anh."
Bồ Tư Nguyên trầm mặc hai giây: "Không sao đâu! Tôi sẽ ngẫu nhiên tùy cơ..."
Ai biết những lời này anh còn chưa nói xong, phút chốc cửa thang máy lại đột nhiên mở ra.
Anh ngừng câu chuyện, giương mắt nhìn người bên ngoài thang máy, ánh mắt hơi giật giật.
Chỉ thấy bên ngoài thang máy là một cô gái cao gầy, cô mặc bộ lễ phục dạ hội đen như mực, làn da lộ ra bên ngoài càng trắng nõn trong sáng. Hơn nữa cô còn có mái tóc dài màu hỏa hồng chói sáng.
Anh và cô giống nhau đều mang chiếc mặc nạ màu trắng, bởi vậy anh không nhìn thấy khuôn mặt cô.
Có thể thông qua máy theo dõi mini gắn trên cổ áo sơ mi của anh, Ngôn Tích nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức trong máy truyền tin phát ra một tiếng: "Wow!"
Đồng Giai vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngôn Tích "Tạch" một tiếng nói: "Cùng Tiểu Bồ trong thang máy, có một nữ hacker dáng người siêu tốt!"
Dáng người cô gái cùng màu tóc tuy rằng xuất sắc nhưng Bồ Tư Nguyên chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt lại dừng ở cánh tay mảnh khảnh của cô vài giây.
Nếu nhìn không kỹ, căn bản rất khó phát hiện, hai bên sườn cánh tay cô có một ít nhợt nhạt, bởi vì bị bỏng nên mới lưu lại một ít sẹo nhỏ.
Anh tức khắc nghĩ tới cái gì, lơ đãng mà liếc mắt nhìn cô một cái.
Sau đó anh nhìn tới vai trái ngay quai váy của cô, dán miếng băng gạt nho nhỏ.
Sau đó cô bước vào thang máy, có thể bởi vì làn váy quá dài, cũng có thể vì cô mang giày cao gót, chân vừa bước vào thang máy liền bị vướng không đứng vững.
Cô ngả nghiêng, hướng tới phía Bồ Tư Nguyên.
Anh nhíu mày lại, nhẹ nhàng duỗi tay đỡ cô.
Hai người gần nhau trong nháy mắt, Bồ Tư Nguyên nhìn thấy phía sau cổ của cô có một cái bớt hình ngọn lửa.
Thân thể cô gái mềm như bông, nương vào anh mà đứng vững lại, hướng về anh mà gật đầu cảm ơn: "A! Tôi xin lỗi... Cảm ơn anh nhiều."
Giọng nói cô rất êm tai, lại mang theo một chút khàn khàn.
Bồ Tư Nguyên thu hồi tay không nói, cô gái đứng yên một bên.
Cửa thang máy lúc này từ từ khép lại, máy truyền tin lại truyền đến giọng nói của Ngôn Tích: "Sớm biết thế tôi đã đi cùng Tiểu Bồ, từ khi nào trong thang máy lại có một mỹ nhân nhào vào lòng, chuyện tốt như thế làm sao thiếu tôi được!"
Đồng Giai: "Tôi muốn đi nói với chị An Dịch."
Ngôn Tích: "Đừng thế chứ!"
Thang máy đi mau đến tầng một nơi diễn ra ngầm thịnh hội.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy theo đó mở ra. Cô đang chuẩn bị ra khỏi thang máy, Bồ Tư Nguyên lại bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: "Chờ một lát."
Cô dừng bước, quay đầu nhìn anh.
Anh tiến lên phía trước một bước, khoảng cách rất gần nhìn chăm chú vào cô.
Bên kia máy truyền tin Ngôn Tích cùng Đồng Giai đều cảm nhận một luồng khí lạnh. Trong mắt bọn họ, Bồ Tư Nguyên trời sinh khiến cho người ta cảm giác một cỗ áp lực. Có đôi khi bị anh nhìn một cái, đều sẽ cảm thấy chột dạ, càng miễn bàn đứng gần nhìn nhau như thế.
Nhưng cô gái tóc đỏ kia một chút cũng không sợ sệt, lại còn lẳng lặng nhìn thẳng vào anh.
Trong thang máy một trận bí bách.
"Lần sau muốn trộm đồ..."
Qua vài giây, Bồ Tư Nguyên rốt cuộc mở miệng nói: "Nhớ luyện tập kỹ thuật tốt một chút!"
Danh Sách Chương: