- Mình... mình rất tiếc
Chợt cô đứng dậy nắm lấy cổ áo Kỳ, lắc mạnh:
- Chuyện này là sao, sao lại thế chứ. Bác sĩ chỉ đùa thôi đúng không? ĐÚNG KHÔNG? Mau gọi ông ấy vào đây
- Tất cả là sự thật. Mình rất tiếc
- Không, KHÔNG - Cô ngồi thụp xuống, nước mắt tuôn ra như suối
Kỳ cũng rất buồn. Kỳ cũng rất muốn an ủi cô, nhưng dường như anh không có tư cách. Kỳ chỉ biết nhìn nó đau khổ chứ cũng chẳng biết phải làm gì. Kỳ buồn thay cho anh bạn của mình. Có lẽ anh sẽ sock khi nghe tin này lắm đây. Haizz -_-
- Cậu bình tĩnh lại đi. Sức khỏe của cậu không ổn lắm nên đừng để bị kích động mạnh – Kỳ không chịu nổi được nữa, đành nói
- Cậu... bảo sự... sự việc như thế này... mà còn... bình tĩnh... được sao? – Cô nói đứt quãng trong tiếng nấc
- Haizz. Thôi, để mình đi làm thủ tục xuất viện
Cô không nói gì. Kỳ đành quay bước đi....
Đau là tâm trạng của cô bây giờ. Đau. Rất đau. Trái tim như rỉ máu. Không phải đau vì tác hại của căn bệnh, mà đau vì cú sock này. Vừa đau vừa hối hận. Hối hận vì mình đã quá chủ quan, đã không chịu đi khám, không chia sẻ tình trạng của mình với ai đó để được một lời tư vấn. Cứ dự định đi khám rồi lại lấy một cái cớ để chối bỏ. Cô không ngờ những cơn đau, những lần đầu óc choáng váng, những lần ho ra máu và chảy máu mũi lại là