Mà Phượng Khuynh Hoàng vẫn chưa nguôi cơn giận, nàng cảm thấy nỗi sỉ nhục này thật sự rất lớn. Nàng đã lớn từng này tuổi rồi vậy mà còn bị người ta đá vào mông. Sau này bước ra cửa chắc nàng phải mang theo vật phẩm -- túi ni lông đen!
Để che mặt!
Một trận “Binh lách cách bàng” xong, ám vệ bị đánh hoàn toàn thay đổi. Ở trước mặt hắn mẫu thân đại nhân tuyệt đối không có khả năng nhận ra hắn, Phượng Khuynh Hoàng rốt cục tiêu khí, thu chân! Mà ám vệ mông bị nàng đá liên tục, đá đã tê rần, cũng sưng to lên rất nhiều!
Không phải là hắn không đánh trả, mà là gia đứng ở đó không nói một lời nhìn mình bị đánh, cũng không có ý ngăn lại, cho nên hắn không dám đánh trả! Bị đánh xong, mặt thành đầu heo, bi thương ôm mông to thêm một vòng, mắt nước mắt lưng tròng, nhìn Thái tử vĩ đại nhà mình. —— chủ tử a chủ tử, thuộc hạ đều bị đánh cho từ người biến thành heo, ngài tạm tha tôi một lần đi.
Quân Kinh Lan mắt hẹp dài nhìn hắn, một giây, 2 giây, ba giây.
Rốt cục hít một hơi: “Ngươi đi xuống trước đi!”
Làm thành viên số một của “Long Hồn vệ đội” nổi tiếng thiên hạ, bị đá mông bay lên trời, so với giết hắn còn khó chịu hơn!
Ám vệ ôm mông nửa vui sướng nửa ưu thương nửa may mắn nửa khổ sở đi xuống.
Những Long Hồn vệ còn lại nhìn bóng lưng của hắn, bừng tỉnh đại ngộ, không hẹn mà cùng ở trong lòng cảm thán —— úc, nguyên lai bị đánh thành heo có thể lưu lại một cái mệnh! Trở về nhớ kỹ, lần sau phạm vào sai...
Báo thù xong, Phượng Khuynh Hoàng tức giận rốt cục tiêu, người cũng bình tĩnh. Nàng kỳ thật không có gì khác, chính là có cừu oán không báo, phá lệ hung ác không muốn sống! Ánh mắt hướng mọi nơi đảo qua, ám vệ tiếp xúc đến ánh mắt nàng, không hẹn mà cùng nhớ tới đồng loại mới vừa rồi bị đá ôm mông chạy, biết vậy nên hoa cúc ẩn ẩn co rút đau đớn, tràn đầy xúc động muốn ôm cúc chạy trốn! (há há, bỏ cúc chạy là ôm mông chạy đó mọi người)
Nữ nhân này hung hãn! Ít nhất bọn họ lớn như vậy, từ trước đến giờ chưa thấy qua!
Vừa lòng nhìn đến những người này ánh mắt kinh sợ, Phượng Khuynh Hoàng phủi bụi trên chân, tà tà nhìn Quân Kinh Lan liếc mắt một cái:
“Tiểu tử, cô nãi nãi hôm nay tâm tình hảo, cho nên ngươi mới vừa rồi bỏ đá xuống giếng, ta liền chuyện cũ sẽ bỏ qua! trở về đi nói cho đám lão gia kia, sông băng đang tan chảy, chim cánh cụt sắp tuyệt chủng. Cho nên bảo bọn họ không có việc gì làm thì cống hiến cho thế giới, quan tâm nhiều hơn xã hội cùng môi trường sinh thái, đừng không có việc gì tìm lão nương trêu chọc! Còn có, ta đối với thân cận ngươi không có hứng thú! Đi đi!”(chi: chị quan tâm đến môi trường quá ha!)
Dứt lời, tiêu sái xoay người, chuẩn bị rời đi!
Thân cận? Quân Kinh Lan mày kiếm nhíu, mắt mang cười, nữ nhân này là từ đâu rút ra kết luận? Thân cận? Thiên hạ này có ai không muốn sống, dám tìm một nữ nhân hung hãn mạnh mẽ cùng hắn Quân Kinh Lan thân cận? Đáp án, tự nhiên là không có khả năng! Như vậy, liền chỉ có một kết luận —— nàng là giả ngu!
“Đứng lại!” Một tiếng quát mắng truyền đến, như sấm sét!
Tứ phía Hắc y nhân chạy nhanh tiến lên, nện bước vững vàng mà nhanh chóng hình thành một vòng vây, đem Phượng Khuynh Hoàng ngăn lại!
“Như thế nào?” Phượng Khuynh Hoàng kinh ngạc quay đầu, không rõ cho nên nhìn. Cái gọi là thân cận, không phải là chướng mắt, không thân cận là xong sao? Dù sao nàng chướng mắt nam nhân yêu nghiệt này, bởi vì hắn toàn thân đều tản ra một loại hơi thở trêu chọc. Mà hắn rõ ràng cũng là không vừa ý bộ dáng của mình, kia... Vì sao không cho đi?
“Dơ nước tắm của gia, gia không đồng ý, ngươi cũng dám đi?” Thanh tuyến nhẹ nhàng chậm chạp, ngữ điệu ôn hòa, giống như xuân phong phất qua hai má.
Chính là càng ôn hòa, mọi người trong mắt càng kinh sợ. Gia xưa nay là càng tức giận, nói chuyện càng nhẹ nhàng!
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Một chậu nước tắm mà thôi, một người nam nhân hẳn là không nhỏ mọn cùng nàng so đo đi?
Nhưng, nàng hiển nhiên sai lầm rồi!
“Muốn thế nào? Tiểu mầm, ngươi tới nói cho nàng, gia muốn thế nào!” Hắn cười nhạt nhìn nàng, khí độ tao nhã, nhưng nụ cười kia thấy thế nào ác liệt, thấy thế nào mê người như vậy! Đương nhiên, đây đều là cảm thụ trực quan của một mình Phượng Khuynh Hoàng
Tiểu mầm cung kính tiến lên mở miệng: “Gia, theo nô tài thống kê chưa đầy đủ, tháng nầy, nàng là người thứ ba trăm hai mươi tám mưu toan rình coi ngài tắm rửa. Mà trước nàng, 327 nữ tử không thực hiện được, có lột da, có lóc xương, có nướng chín. Dùng nhiều biện pháp, nhưng đại để đều là 3 dạng này!”(ôi trời ơi! Ta đi chết đây)
“Khụ...” Phượng Khuynh Hoàng suýt nữa bị lời hắn làm tức chết!
Người thứ ba trăm hai mươi tám mưu toan nhìn lén hắn tắm rửa? Nam nhân này tuy rằng bộ dạng thực yêu nghiệt, nhưng không khoa trương như vậy chứ?
Được rồi, nàng đối sắc đẹp không có hứng thú, quả thật không thể lý giải nhóm sắc nữ nội tâm xúc động. Nhưng, nếu dựa theo hắn nói, chẳng lẽ là nàng hiểu lầm, không phải thân cận?
Đang lúc nàng suy nghĩ, tiểu mầm lại thập phần trung thành tiếp theo mở miệng:
“Nhưng nô tài nghĩ đến, nữ nhân này không chỉ có dùng ánh mắt đáng khinh khinh nhờn nhìn thân mình tôn quý của ngài, còn to gan lớn mật làm dơ nước tắm, lại không biết sống chết đối ngài đại bất kính, cho nên gần là lột da lóc xương, xa là tiêu diệt! Chính vì vậy, phải đem nàng trước tiên ở ao phân phao ba ngày ba đêm, làm cho nàng hảo hảo cảm nhận một chút không sạch sẽ! Sau nướng nàng trên lửa, khiến người huyết nhục tương liên, nướng chín, tất nhiên thịt vị ngon, tin tưởng ven đường chó hoang đều sẽ thích!”
Phượng Khuynh Hoàng run rẩy khóe miệng nghe tiểu mầm nói, nàng dùng ánh mắt khinh nhờn thân mình tôn quí của hắn? Này thái giám có phải mù không? Nàng mắt to thuần khiết, làm sao đáng khinh?
Lại nghe bọn họ kia không biết là đối xử với người hay là nướng lợn sữa, không cho là đúng nhún vai, có chút khinh thường nói:
“Đây là xã hội pháp trị, đừng tưởng rằng lão nương là ngốc tử sẽ bị các ngươi dọa thật! Nói cho các ngươi biết, chiêu này đã sớm quá hạn!” Nàng Phượng Khuynh Hoàng dễ bị dọa sao?
Xã hội pháp trị? Mọi người đều ngẩng đầu, kỳ quái nhìn nàng một cái, trước mặt Thái tử điện hạ nói pháp trị, nữ nhân này đầu óc không bệnh đi?
Quân Kinh Lan nghe vậy, cũng không tức giận. Ngược lại câu thần cười yếu ớt, ác liệt mở miệng:
“Vậy tại đây xã hội pháp trị, trước mang nàng đi ao phân tắm, hảo hảo thanh tỉnh! Ô uế nước tắm, gia bây giờ còn cảm thấy thực không thoải mái!”
Lời này vừa ra, vài Hắc y nhân lúc này cố nén hoa cúc run rẩy tiến lên bắt nàng!
Phượng Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn hắn, đã thấy trong mắt hắn không có nửa điểm nói giỡn, cảm thấy cả kinh, biết vậy không ổn, chẳng lẽ phát rồ đùa thành thật? Nhiều người như vậy, nàng rõ ràng đánh không lại, nếu thực bị người thả xuống ao phân, thành quỷ cũng mất mặt!
Vì thế, nàng quyết định thật nhanh, bay nhanh tiêu sái đến trước Quân Kinh Lan, cười gượng vài tiếng, tươi cười ra vẻ thân thiết nói:
“Hắc hắc! Vị này khí vũ hiên ngang đại soái ca, thỉnh cầu ngươi hảo hảo ngẫm lại, giết chết ta đây một vô danh tiểu tốt, hại ngươi bị cảnh sát truy nã có ích gì? Ta cho ngươi một cái đề nghị, làm xong ngươi có thể nổi danh, có năng lực giết người! ngươi có thể đi giết ông nội của ta, cũng chính là Phượng gia chủ nhân, giết hắn xong ngươi tám phần còn có thể đi lên trang nhất báo, thế tất danh dương thiên hạ, như vậy cho dù là bị truy nã cũng có lời! A ha ha ha! Ngươi không nói lời nào, ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý, cố lên giết! Ta đi!”
Bay nhanh nói xong, rất nhanh xoay người, trước khi đối phương phản ứng liền bỏ chạy! tử lão đầu cũng không phải dễ giết, ít nhất bị người ám sát vài thập niên cũng chưa chết, cho nên Phượng Khuynh Hoàng quyết đoán cung cấp đề nghị bán đứng ông nội nhà mình để thoát hiểm!
Giết gia gia của nàng? Quân Kinh Lan khóe môi co rút. Vung tay một cái, một đạo kình phong đem Phượng Khuynh Hoàng vừa chạy tới cửa hút trở về!
Phượng Khuynh Hoàng ánh mắt ngưng trọng, sắc mặt biến hóa. Đây là nội công! Nội công cực kỳ cường đại, nàng hoàn toàn không phải đối thủ!
Lúc đang hậm hực, vài Hắc y nhân cảm thấy hoa cúc không khoẻ, đã muốn bay nhanh tiến lên đem nàng chế trụ! Nàng mày liễu nhíu chặt, thập phần căm tức trừng mắt yêu nghiệt mỹ nam: “Ta nói! Không phải là nhìn ngươi tắm rửa, lại dơ nước tắm sao? Ta không phải cố ý, hơn nữa ta cũng còn không thấy rõ, chim lớn nhỏ cũng không biết! Ta...” (phụt, ta không nhịn nổi cười a)
Lời này vừa ra, bọn hạ nhân khóe mắt rút gân khóe miệng run rẩy trong lòng hốt hoảng da đầu run lên đùi đánh cầm cập lòng bàn chân lạnh cả người!
Chim lớn nhỏ cũng không biết?!
Quân Kinh Lan nghe vậy, ý cười mỏng manh bên môi rốt cục biến mất không thấy! Sắc mặt chợt lạnh, ánh mắt băng hàn, chu sa giữa mi tâm trong phút chốc xinh đẹp như máu!
Tiến lên mấy phần, gần sát bên tai nàng, thập phần lạnh lẽo nói: “Không thấy rõ? Kia, muốn gia cởi hết, hảo hảo cho ngươi xem? Ân?”