Bất kể Caesar có đáng tin cậy hay không, có lẽ hắn có thể mang tới góc độ nhìn nhận mới đối với vụ án này cho FBI. Thế là Evan mong đợi lờ mờ cuộc gặp gỡ Caesar ngày mai.
Về đến cục, Evan vừa yên vị trong văn phòng, thanh tra cùng tầng Katherine Jones bưng cà phê bước vào, ngồi đối diện anh, tỏ vẻ rất hứng thú, “Nghe nói hôm nay anh đã ghé thăm vị phó giáo sư khảo cổ học danh tiếng lừng lẫy đó?”
“Đúng thế.” Evan từng hợp tác với Katherine, mặc dù nữ thanh tra này rất đỏm dáng nhưng xử lý các vụ án đều có hiệu suất tuyệt đối, là đồng nghiệp mà Evan đánh giá rất cao.
“Thế anh ta đã nhận lời anh đến làm cố vấn cho chúng ta chưa?”
“Chưa, hai tháng tới anh ta có rất nhiều cuộc trao đổi học thuật. Có điều anh ta đã đồng ý chiều mai cùng anh ghé thăm gia đình của nạn nhân đầu tiên.”
“À há, Caesar quả là đã coi anh làm khách quý rồi!” Katherine tỏ vẻ giận dữ.
“Sao thế? Em cũng từng đi gặp Caesar Lindemann rồi à?”
“Đúng thế. Anh đoán xem lúc gặp em, anh ta đã bảo gì với em?”
“Gì?”
“Anh ta nói, Thanh tra Jones, cô mời tôi trở thành cố vấn của FBI, ngoại trừ mục đích hy vọng tôi giúp đỡ các cô giải quyết án mạng liên hoàn đau đầu ra thì cá nhân cô còn mong đợi được lên giường với tôi nữa. Vậy nên tôi phải từ chối lời mời của cô.” Katherine lặp lại nguyên văn lời của Caesar mà không hề thêm thắt gì.
“Em ra hiệu ngầm với anh ta à?” Evan thầm tưởng tượng biểu cảm của Caesar khi nói câu đó.
“Đâu có, mặc dù đúng là trong lòng em nghĩ thế thật. Có điều bị người khác nói huỵch toẹt ra suy nghĩ trong lòng, cảm giác quả thật rất khó chịu.”
“Nói thế tức là em thừa nhận em muốn lên giường với Caesar?” Evan buồn cười nói, trong lòng lại thầm vui sướng trên nỗi đau của người khác, mình không phải kẻ duy nhất bị Caesar đi guốc trong bụng.
“Đúng thế. Anh ta rất quyến rũ.” Katherine làm biểu cảm si mê cường điệu.
“Vì anh ta là con trai của hung thủ giết người hàng loạt, hay là vì lời lẽ giả dối của anh ta?”
Ngón tay Katherine móc cằm Evan, nói cực kỳ quyến rũ: “Bởi anh ta hấp dẫn hơn bất cứ người đàn ông nào em từng gặp.”
Lúc Evan hoàn hồn, Katherine đã rời khỏi văn phòng một cách duyên dáng.
Lấy tài liệu ra, đọc kỹ càng về hoàn cảnh gia đình của nạn nhân đầu tiên, vô thức nhớ đến câu nói của Katherine, Evan sờ cằm bật cười thành tiếng.
“Hấp dẫn hơn bất cứ người đàn ông nào? Thảo nào nhiều cô gái thích viết thư cho sát nhân hàng loạt thế.”
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Evan gọi điện cho Caesar.
“Giáo sư Caesar Lindemann đáng kính, chẳng hay chiều nay ngài có cần tôi lái xe đưa ngài đến điểm hẹn không?”
Giọng Caesar ở đầu bên kia rất vui vẻ.
“Anh gọi cuộc điện thoại này không phải thật lòng muốn chở tôi đến nhà nạn nhân, mà là để nhắc tôi nhớ hẹn.”
Evan nhếch khoé môi, “Thế thì, giáo sư Lindemann, chúng ta gặp ở số nhà 12 phố Palm nhé.”
Caesar lúc nào đang đứng trước gương trong nhà vệ sinh, sờ cằm mình. Lúc cạo râu sáng nay, hắn bất cẩn bị lưỡi dao lam cứa đứt cằm, bây giờ vẫn nhìn thấy được vết đỏ ấy.
“Chậc chậc chậc! Đáng tiếc thật, trên khuôn mặt hoàn hảo đã có một tỳ vết thế này!”
Nụ cười của Caesar trong gương cám dỗ mà gian tà hết sức, còn cả cặp đồng tử màu vàng đó toát ra vẻ dụ dỗ lòng người, có sức mạnh nào đó toát ra từ trong gương, mon men theo dây thần kinh thị giác của người nhìn, liên tục gõ vào khiên chắn nơi sâu nhất trong đầu.
“Ha, Mammon… Tôi biết ngay anh sẽ không ngoan ngoãn chờ mà.” Caesar thản nhiên cúi đầu sửa lại cổ tay áo của mình.
“Đừng thế mà, ta và ngươi dùng chung cơ thể này, ta có thể cảm nhận được mọi buồn vui đau khổ của ngươi, ngươi là kẻ trung gian để tôi hưởng thụ thế giới xấu xí này. Dù cho ngươi nở nụ cười bình đẳng với tất cả mọi người, ta biết rõ mỗi lần cảm xúc của ngươi dao động hơn chính bản thân ngươi.” Mammon trong gương nhếch lông mày, giọng kéo dài, lời lẽ của hắn leo lên ánh mắt của Caesar.
“Thế giờ phút này, cảm xúc của tôi ra sao?” Caesar mỉm cười hơi nghiêng đầu, nom có vẻ tò mò.
“Hơi mừng rỡ.” Ngón tay của Mammon phác hoạ nhẹ nhàng, “Và cả mong đợi.”
“Nghe như tôi sắp đi gặp cô gái mình thích vậy.” Caesar chầm chậm quay người, bóng phản chiếu trong gương cũng không thể không quay lưng.
“Này! Này! Nhà ngươi không thể cứ quay lưng đi chỉ vì ta nói lời thật lòng mà ngươi không muốn nghe! Ta còn rất nhiều điều muốn thảo luận với ngươi!”
Caesar nhoẻn cười, sải bước ra khỏi nhà vệ sinh, “Tôi phải đến buổi hẹn khiến người ta mừng rỡ mong đợi ấy đây, anh cũng không muốn tôi đến muộn đâu, đúng không.”
Evan đứng ở cửa nhà Smiths, nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười mấy giây nữa là đến ba giờ chiều. Tiếng động cơ xe thể thao vọng tới từ đầu đường bên kia, một chiếc Lamborghini phách lối phóng tới, dừng đột ngột cạnh Evan, chỉ kém vài cm là hôn con SUV của Evan.
Cửa xe mở, Caesar đeo kính không gọng bước xuống xe, nhét chìa khoá vào túi một cách nho nhã, mỉm cười với Evan: “Anh đợi tôi lâu lắm à?”
“Anh đến khoe của à?”
Caesar không để bụng: “Tôi không cần khoe của. Là một nhà khảo cổ học danh tiếng vang xa, tôi vốn đã giàu hơn một nhân viên chính phủ như anh rồi.”
Evan theo sau Caesar, đối phương bấm chuông cửa nhà Smiths.
Đối với gia đình vẫn còn chìm trong đau khổ này, Evan không giỏi ăn nói. Nhưng Caesar lại có sức mạnh tan chảy lòng người, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, bà Smiths đã mời Caesar nán lại dùng cơm tối, còn con gái út nhà Smiths thì dẫn hắn vào phòng mình, kể lại quá khứ tươi đẹp ở bên bố trước đây cho hắn nghe.
Khi hai người rời khỏi nhà Smiths, vừa đúng bốn giờ chiều.
“Anh có kết luận gì không?” Evan lên tiếng, anh biết người có thể dễ dàng hoà nhập vào một gia đình đau khổ mà khép kín như thế nhất định không đơn giản, đánh giá của Evan dành cho Caesar từ “lừa đảo” nâng lên thành “người có chút bản lĩnh”.
“Mới bốn giờ, chúng ta còn có thể ghé thăm một gia đình nạn nhân khác.” Caesar cười rạng rỡ, như sắp tan vào ánh nắng bốn giờ chiều.
“Đừng đùa nữa?”
“Tôi không đùa. Lần trước anh cho tôi đọc danh sách nạn nhân và hoàn cảnh gia đình, tôi đã quyết định đối tượng ghé thăm tiếp theo là người phụ nữ đã nghỉ hưu, yếu đuối vì mất con trai.”
“Gì? Caesar, tôi nói cho anh biết, tôi không phải theo anh đi mua vui, còn những gia đình nạn nhân đó cũng không phải cho anh dùng để chứng tỏ mình dễ dàng hoá giải được sự khép kín của người khác thế nào!”
Trước nay luôn điềm tĩnh, được coi là thanh tra kiên nhẫn nhất trong cục, lần đầu tiên Evan cảm nhận được nỗi bực dọc khôn cùng. Tại sao cứ khăng khăng là với tên Caesar này? Rốt cuộc ở kẻ này có gì khiến mình mất kiên nhẫn nhường ấy?
Caesar chỉ uể oải vỗ má Evan.
“Bình tĩnh. Mọi phân tích nghiên cứu đều được xây dựng trên nền tảng định lượng. Trong lòng anh cũng biết rõ, đối với kẻ giết người hàng loạt này mà nói, đặc điểm thể hiện ra bên ngoài của nạn nhân đều là ngẫu nhiên, chỉ có so sánh xen kẽ đặc điểm của mọi nạn nhân mới tìm được quy luật chân chính. Có điều anh yên tâm đi, tôi sẽ không yêu cầu phỏng vấn mọi nạn nhân đâu.”
Giọng Caesar trong trẻo êm dịu, khoảnh khắc đó Evan cảm thấy dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng của mình từ từ được an ủi.
“Đi thôi, đến nhà bà Field.”
Bà Field mất chồng khi còn trẻ, vất vả nuôi đứa con trai duy nhất nên người, hơn nữa còn xuất sắc lọt vào trường Ivy League, làm việc cho một công ty phần mềm, có thu nhập hàng năm cực kỳ cao. Bà Field mở cửa nhìn thấy nụ cười của Caesar, ánh mắt u buồn bỗng tràn ngập mong đợi.
“Cháu là thiên thần à?”
Caesar cười, “Có lẽ là vì cháu tóc vàng chăng, từ bé cháu đã đóng vai thiên thần trong các nhà hát nhỏ của giáo hội.”
Hắn lại tán gẫu với bà Field hết sức dễ dàng.
Thời gian không dài, thậm chí Evan còn chưa kịp uống hết cà phê trong cốc, Caesar đã bày tỏ phải ra về rồi. Lời nói của hắn cực kỳ uyển chuyển, nói rõ mình bắt buộc phải đi, đồng thời khiến bà Field hết mực biết ơn hắn đã tới.
Trong thang máy đi xuống tầng, Evan nhìn đồng hồ, “Anh còn định đi “nghiên cứu” gia đình nạn nhân nào nữa?”
“Ừm, chúng ta đi gặp quý cô Lily đi.” Caesar nở nụ cười thâm thuý.
Lily là con gái của một ông bố đơn thân, em đang được gửi nuôi nhờ ở nhà cô mình. Lily được mẹ mình đánh đổi cả mạng sống để mang đến thế giới này, vậy nên bố em cực kỳ yêu thương em, nâng niu em như công chúa.
Khi họ ghé thăm, đang là giờ cơm tối, việc này khiến Evan ngượng chín người. Nhưng cô của Lily vẫn mời họ vào.
Caesar dễ dàng khiến Lily cười, điều này khiến cô của em cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi kể từ sau cái chết thảm của bố, Lily gần như không cười nữa. Chính vì thế, cô của Lily trò chuyện rất nhiều với Caesar, kể hết quá khứ vụn vặt từ bé đến lớn của cô và bố Lily.
Ngay khi bữa tối sắp bắt đầu, Caesar chào tạm biệt Lily, để an ủi em, hắn còn tặng em một gói kẹo ngôi sao, bảo em lúc không vui hãy ngậm sao vào miệng, đầu lưỡi có vị ngọt, trong lòng sẽ không buồn bã nữa.
Evan đứng tại chỗ, nhìn thái độ đối xử với trẻ con của Caesar, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt và nụ cười mỉm trên môi chân thực đến thế.
“Tại sao thái độ đối với trẻ con và với người lớn lại khác biệt thế?” Lúc đi xuống cầu thang, Evan lên tiếng.
“Bởi chúng chưa bị ô nhiễm bởi hiện thực, trong mắt chưa có ma quỷ xấu xa.” Caesar mỉm cười mở cửa xe, “Tôi đói rồi, Evan à. Có lẽ chúng ta có thể vừa ăn vừa nói?”
“Tôi không đói.”
“Evan, Evan, Evan…” Caesar cúi đầu dụi khoé mắt mình, “Anh không phải người máy, không cần phải gánh vác chuyển động suốt 24 tiếng. Còn tôi đã bỏ ra cả một buổi chiều vì anh, lẽ nào không xứng đáng một bữa tối ư?”
Evan chỉ nhìn Caesar đăm đăm, chẳng nói chẳng rằng.
“Anh nghĩ tôi đang kiểm soát anh à?”
Như Evan đoán, Caesar đoán được suy nghĩ trong lòng anh một cách dễ dàng.
“Được thôi, để công bằng, anh chọn chỗ ăn tối, thế nào?”
“Được.” Evan nhanh nhẹn quay vô lăng, Caesar bám theo sau anh. Đèn đóm thành phố dần sáng rực, lấn át sao trên trời. Họ đến một nhà hàng nhỏ, Evan ngồi ở quầy bar, Caesar ngồi cạnh anh.
“Ông chủ, một bánh táo nướng và bánh quế kem, thêm một cốc latte. Anh ta cũng vậy.” Evan chẳng buồn để ý đến Caesar đang thích thú đọc thực đơn, anh gọi món cho cả hai người, “Bây giờ đến lúc nói cho tôi biết, anh đã rút ra kết luận gì.”
“Kết luận rất đơn giản, đó chính là phác hoạ của tôi vừa nhận được tài liệu và của đội phân tích tâm lý FBI các anh đưa ra đều sai.” Caesar cười khẽ, không nói tiếp nữa.