- Bang chủ tới. – Brian hô to
- CUNG KÍNH BANG CHỦ. – Đồng thanh 1
Tất cả mọi người xếp ra hàng ra lối quỳ xuống trang trọng cúi chào nó. Nó từ trong xe ra, mặt tức giạn khôn tả.
- Tất cả đứng lên.
- RÕ. - Đồng thanh 2
- Bang chủ. Bang Máu lạnh tấn công lén bang của ta, và thách đấu với ta ở nhà kho yyy đường zzz, giờ bang ta thiệt hại rất nặng, khoảng 200 người bị thương, còn khoảng 100 người có khả năng chiến đấu. Giờ tính sao thưa bang chủ? – Brian lo lắng hỏi nó
Nó trầm ngâm một lúc, toàn thân toát ra hàn khí:
- Lão già đê tiện. Số người còn lại....
Soạt....Vụt...
- Ra đây. – Nó quát to
Hắn từ đằng sau bức tường bước ra.
- Lại là anh? – Nó trợn tròn mắt
- Ngạc nhiên lắm đúng không? – Hắn cười trừ
-....... – Nó không nói được gì
- Mônica, vũ khí đã chuẩn bị xong. – Một cô gái xinh đẹp hớt hải chạy từ trong nhà kho ra.
- Là cô/ cậu? – Hắn và Phương Thư đồng thanh
Hắn nhìn nó với ánh mắt thần bí:
- Mônica à? Thì ra người có khả năng thiên phú về cách bày trận, nữ hoàng của thế giới ngầm lại chính là em.
- Tốt. Nếu cậu đã nghe thấy hết rồi thì.....
- Tôi sẽ giúp bang cô thắng trong trận chiến sắp tới.
Hắn điềm tĩnh nói, nó nheo mắt nghi hoặc:
- Giúp? Anh có khả năng sao?
- Tôi có cả một bang Ma Ẩn, vũ khí dư thừa, thành viên toàn người có năng lực đầy mình,..... Chẳng lẽ với ngững lí do đó không thể giúp bang “Mị ảo" của em sao?
Hắn tự tin nói làm nó càng thêm nghi hoặc:
- Chẳng lẽ điều kiện lại không có?
- À có. Điều kiện là......
Hắn ghé vào tai nó nói nhỏ:
- Làm bạn gái tôi nhé?
Nó sững người, đó chẳng phải là câu nói nó muốn nghe rất lâu rồi hay sao, nó vui mừng tột độ nhưng vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc. Nó nhìn mọi người đang lo lắng xôn xao, trả lời trong niềm vui của hạnh phúc:
- Tôi đồng ý.
- Không thất hứa?
- Tất nhiên.
Hắn lấy điện thoại ra:
- Cho anh em chuẩ bị vũ khí và đến nhà kho xxx cho tôi.
-.....
- Tôi sẽ nói sau.
Hắn tắt điện thoại quay sang nó:
- Đã xong.
- Cảm ơn trước.
- Không có chi, giúp bạn gái là chuyệ bình thường.
Hắn tươi cười và cầm tay nó lên in trên đó bờ môi của hắn. Brian tức giận, rút tay nó ra khỏi tay hắn:
- Không được tự tiện động vào tay bang chủ.
Hắn cau mày khó chịu, bạn gái hắn, hắn muốn làm gì mà chẳng được. Nó lườm Brian:
- Đây là khác quý, không được thất lễ.
- Mônica, em.....
Brian cứng họng, tức giận bỏ đi.
- Đúng như tôi nghĩ, em thật sự có thân phận không bình thường. – Hắn nhìn nó ấm áp
....................
15phút sau, bang Ma ẩn tới. Một đoàn thanh niên độ tuổi từ 22 --> 26 bước đến cúi chào hắn:
- CUNG KÍNH BOSS.
- Đứng lên. – Hắn hô to da dáng một người lãnh đạo.- Hôm nay chúng ta sẽ giúp bang “Mị ảo” đấu với bang “Máu lạnh”. Rõ chưa?
- RÕ.
- Đã làm phiền anh rồi.
Nó nói với hắn.
- Là cô? – Mạnh và Quân Anh đồng thanh ( hai anh chàng bang phó)
- Tôi sẽ giải thích sau.- Nó thở dài
Một lúc sau, bọn nó khởi hành. Nó và hắn lên xe của hắn, còn lại đi xe của bang mình. Nó lên xe của hắn làm hắn rất vui, cười suốt trên quãng đường.
- Em yêu à, ngày mai chúng ta đi công viên nha.
- Anh có thể thôi không nói mấy từ sến súa đó được không vậy?- Nó đỏ mặt
- OK. Em lại đây.
- Làm gì?- Nó nghi hoặc
Hắn dừng xe
- Em cứ lại đây. – Hắn nhìn nó tha thiết làm nó đồng ý vô điều kiện. Hắn lấy trong túi áo ra một chiếc hộp rất đẹp, Hắn mở hộp lấy ra một chiếc dây chuyền kim cương có chữ “ Hải Yến”.
- Anh.... – Nó nhìn sợi dây chuyền thì ấp úng
- Để anh đeo cho em.- Hắn mở cửa xe vòng qua sau đeo cho nó.
Nó nâng chiếc dây chuyền lên:
- Đẹp quá! Cảm ơn anh. Tôi rất thích!
Nó quay lại cảm ơn hắn, nào ngờ, hắn.... h*n nó. Nhẹ nhàng, ấm áp, nó cảm tưởng như nó có thể đặt hết toàn bộ lo lắng vào người hắn, từ từ thưởng thức sự ngọt ngào. Hắn dời môi nó trong luyến tiếc:
- Chỉ cần em thích là được rồi.
Hai người lại tiếp tục hành trình, và đâu biết rằng đằng sau có một người con trai lái môtô đã chứng kiến tết cả. Brian nắm chặt bàn tay lại nghiến răng ken két:
- Nếu anh không có được em thì không ai sẽ có được.
Nó và hắn đến được điểm hẹn thì trận chiến đã bắt đầu. Bang nó đang chiếm ưu thế. Nó nhìn với ánh mắt hài lòng:
- Có vẻ như anh đã đúng. Thắng là cái chắc
Nó quay người lại để đối diện với hắn nên không để ý đằng sau có người đang chĩa súng vào nó. Nhưng hắn đã kịp phát hiện.
- Cẩn thận
PẰNG.....
Một người ngã xuống nhưng không phải nó. VÂNG. Chính là hắn đã đỡ đạn cho nó. Nó hốt hoảng ôm đầu hắn:
- Quân Anh, Duy Mạnh.
Nó gọi to, hai người có tên nhanh chóng chạy đến. Nó nói trong tiếng khóc:
- Mau đưa anh ấy đến bệnh viện.
Vậy là bốn người bỏ đi. Mặc cho trận chiến vẫn tiếp tục.