• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối...

Harry mở mắt, điều đầu tiên nó cảm nhận được trong tầm mắt là xung quanh tối đen như mực, không hề có một tia sáng nào len lỏi. Nó nghiêng ngó nhìn tìm kiếm xem có thứ gì không nhưng chả buồn rằng ở đây quá tối, nó còn còn không thấy được tay hay chân của mình nữa là.

Đây là đâu? Sao nơi này lại tối thế?

Harry yên lặng, trong đầu nó xuất hiện vô vàn câu hỏi bản thân đang ở đâu, không phải nó đã chết rồi sao? Nơi đây là địa ngục hay thiên đường sao? Ha, thật ngốc. Nó làm sao có thể ở thiên đường cơ chứ? Vậy thì đây là địa ngục?

Harry lần nữa ngó xung quanh, vẫn là một màu đen tối. Nó thắc mắc đây làm sao có thể địa ngụ được? Nó từng đọc một cuốn sách trong đó ghi người chết sẽ được uống canh Mạch Bà sau đó sẽ đi qua cây cầu Nại Hà, nhưng nó chẳng thấy gì ở đây cả.

Rốt cuộc nó đang ở đâu?

Harry đứng thẳng dậy, đi một đoạn xem thử có gì xung quanh không nhưng nó càng đi càng thấy nơi đây rất kì quái. Không có gì cả, không một đồ vật, không một bóng người cũng không có một tia sáng nào xuất hiện, nó mơ hồ hỏi Merlin có phải đang chơi nó không?

Lại đi một đoạn, vẫn không thấy gì. Tưởng cảnh như vô tận, không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc tựa như đây chính là ranh giới giữa thực ảo.

Harry không phải sợ người tối, nó cực ưa tối là đằng khác, đối với nó tối chính là lợi thế. Khi chiến đấu với kẻ địch nó thường dẫn dụ địch vào trong tối, tại đó bọn họ sẽ không thấy bất cứ cái gì, các giác quan sẽ trì trệ cũng như không có ánh sáng bọn họ căn bản không thể phát đâu là địch, đâu là đồng đội. Chỉ là nơi này quá tối, quá mức quỷ dị khiến nó không thể nào thích được.

"Nhóc con mi tính đi đến bao lâu?"

Giọng nói đó trôi giữ không trung, Harry thậm chí còn không thể phân rõ được là nam hay nữ, nó ngó nghiêng tìm kiếm nhưng cái giọng nói đó nó chưa từng nghe bao giờ không có cách nào đoán được giọng nói bắt nguồn từ đâu.

"...Ai vậy?" Harry do dự một lúc, mới mở miệng hỏi một câu, chẳng lẽ là Thần chết?

Giọng nói đó như nhìn thấy điều nó nghĩ, tránh đi câu hỏi của nó, chỉ nói: "Chẳng lẽ mi cho rằng mình đã chết?"

Câu hỏi ngược lại làm Harry khó hiểu. Không phải vậy à? Nó đã đỡ cho Voldemort một cái Avada Kedavra, không phải chết thì là gì?

"Hừ, ngu xuẩn." Giọng nói như biết được tâm tư của nó hừ lạnh, giễu cợt nói.

Harry giật giật khóe mắt, nó đã nói cái gì đâu.

"Hừ, đáng lẽ người chết là Voldemort chứ không phải mi." Giọng nói mang nửa phần tức giận, nửa phần lạnh lùng.

"Tôi không muốn ông ấy chết." Harry nghiêm túc nói, cho dù nó có quay lại thời điểm thấy Avada Kedavra hướng về phía Voldemort nó vẫn sẽ chạy đến chắn cho y.

"Hừ." Giọng nói hừ lạnh, Harry không cần nhìn thấy cũng biết 'người' nọ đang dùng cặp mắt khinh bỉ nhìn mình. Cậu nhún vai.

"Vậy đây là đâu?" Harry lại hỏi, nó cần phải biết rõ bản thân đang ở đâu, điều đó rất cần thiết và quan trọng. Nó hiện tại trong tay không có đũa phép hay thứ gì để phòng thân nếu xuất hiện thứ gì đó nguy hiểm, thì nó khó trách bảo toàn tính mạng. Không được đặc bản thân vào tình huống nguy hiểm, ấy chính là một trong các thủ tục của Slytherin.

Giọng nói trả lời mang theo ý cười sâu xa, "Sống hay chết, hoặc giả là giới hạn giữa sống và chết." Nói rồi, dường như cũng bất mãn với câu trả lời, giọng nói bổ sung thêm: "Mi nghĩ đây là nơi nào?"

[Câu này mượn từ bộ Thất Dạ Đàm]

Harry nghe vậy, nhìn xung quanh, nơi này ngoài bóng tối thì còn lại gì đâu? Không ánh sáng, không đồ vật, không bóng người thì có gì đặc biệt? Thật như một căn phòng kín với bốn bức tường trắng, không có bất cứ thứ gì tồn tại, bữa tường trắng được thay thế bằng màu đen u tối, không điểm bắt đầu và không điểm kết thúc.

Harry ngẩng cao đầu, tựa như có thứ gì đó ở trên, trả lời liền mạch "Ranh giới sống chết, giữa thực hư và ảo."

"Hửm? Ranh giới?" Giọng nói hỏi như không hỏi, như thể đứng trước mặt Harry vừa quan sát xung quanh, ngữ khí bình luận "Một cách nói không hẳn sai."

"Mi đoán xem vì sao lại ở đây?" Giọng nói lại hỏi.

Harry hơi nghiêng đầu, khuôn mặt trong khá khó coi. Nó còn không biết vì sao bản thân lại ở đây, rõ ràng đã chết tưởng chừng như sẽ về với vòng tay của Merlin thế mà nó lại ở một cái nơi không rõ nguồn gốc!

Harry là một người rất ghét nhưng nơi hay những vật không có nguồn gốc, chúng tựa hồ rất nguy hiểm nhưng theo một cách nói nào đó của phe Dumbledore thì điều đó lại thú vị, thật chẳng hiểu bọn người đó đang nghĩ gì. Và điều đó hiện tại rất có linh nghiệm với nói nó đang đứng, tối đen chẳng biết hay không có nguy hiểm.

Giọng nói như biết được nó đang nghĩ gì, bình tĩnh thả ra một câu, "Nơi này không có gì nguy hiểm, ngoại trừ hai ta còn lại không có gì ở đây."

"Thật?" Harry nghi hoặc.

"Thật." Giọng nói không nhanh không chậm đáp.

"Theo những gì lúc nảy ngài nói, người chết nên là cha tôi chứ không phải tôi. Vậy thì nơi đây là nơi để tôi lựa chọn giữa đi tiếp hoặc quay lại." Harry nghiêm túc phân tích lại lời nói lúc đầu của 'người' kia, vừa rồi 'người' kia hỏi nó đây là đâu, nó đã nói là ranh giới sống chết, giữa thực hư và ảo. Vậy thì nó có hai con đường, đi đến kiếp khác của mình hoặc quay lại về thời điểm trong quá khứ nào đó của nó.

"Thông minh đấy, nhóc." Giọng nói mang ý tán thưởng, tên nhóc này phân tích không sai, nó đang đứa giữa ranh giới lựa chọn sống tiếp một cuộc đời khác hay quay lại quá khứ.

"Vậy ngài tới đây với mục đích gì?" Harry nheo mắt, nó đã biết nơi đây là đâu, vì sao bản thân lại ở đây nhưng nó vẫn chưa biết được mục đích vì sao 'người' này lại tới.

Giọng nói mang ý cợt nhả trả lời: "Ta muốn xem xem mi sẽ lựa chọn thế nào, kẻ làm trái quy luật sống chết như mi lựa chọn con đường nào cũng có lợi."

Harry chả buồn mà bình luận với 'người' kia, nó đang bận suy nghĩ xem nó nên đi tiếp đến một cuộc đời khác hay không, hoặc nó sẽ quay về quá khứ. Nhưng về đó rồi làm gì? Nó vẫn chưa thể nghĩ ra nếu nó quay về quá khứ nó sẽ thay đổi cái gì, và điều đó tốt hay xấu?

Harry không thể không bận tâm về điều này, nó là một Slytherin, Slytherin luôn bảo toàn lợi ích, phải đặt ra những vấn đề có lợi hay có hại với chính bản thân hay gia tộc. Nếu như ở trong một vấn đề nào đó mặt lợi và mặt hại ngang nhau, nó cần thiết phải tìm kiếm hay moi thêm để phần lợi cao hơn, Slytherin không được thiệt thòi, càng không nói thêm nó là người thừa kế của Chúa Tể Hắc Ám.

Harry vẫn lâm vào suy nghĩ mà không hay biết xung quanh đã có thứ gì bắt đầu len lỏi vào bên bức màn u tối.

"Well, ta nghĩ mi không cần thiết phải suy nghĩ nữa đâu. Sứ Thần đã đến rồi." Giọng nói có chút giễu cợt. . Tr𝒖𝐲ện ha𝐲 l𝒖ôn có tại ~ T𝘙𝑼MT𝘙𝑼 YỆ𝑵.𝗏n ~

Harry vẫn đang lâm vào lối suy nghĩ của mình mà không hay biết từ bao giờ đã có một thứ gì đó sáng như ánh vàng kim len lỏi trong bóng tối vô tận, bức phá hết tất cả mà chiếu rọi cả xung quanh. Đến khi giọng nói của 'người' kia phát ra, nó mới ý thức được có thứ gì đang đến gần.

Harry theo tầm mắt nhìn xem thứ gì đang tới, và thật ngạc nhiên rằng có một trận pháp ma thuật đang bay tới.

"Đây là gì?"

"Là Sứ Thần mà cha mi giúp mi lựa chọn con đường." Giọng nói có vài phần khinh thường.

"Hả?" Harry khó hiểu, Sứ Thần? Nó có thấy ai ngoài cái trận pháp đâu?

"Nhóc con, ta sẽ cho mi một thứ." Giọng nói dứt lời, có thứ gì đó màu xanh lục xuất hiện từ không trung nhập vào người Harry. Harry nhíu mày tỏ vẻ không thích thú gì với vật lạ bay thẳng vào người mình.

"Nó không có gì nguy hiểm đâu, nhóc. Chỉ là một món quà ta cho mi thôi." Giọng nói phát ra từ không trung, bình tĩnh nói. Chậc, tên nhóc này cũng quá đề phòng rồi.

Harry vẻ mặt khó coi đã dãn ra không ít, "Nó có ích gì? Và điều kiện của ngài khi đưa cho tôi là gì?"

"Đến lúc đó mi sẽ biết thôi, bây giờ Sứ Thần đã đến đón rồi." Giọng nói 'người' nọ trào phúng.

Lúc này 'vị' Sứ Thần mà 'người' nọ nói đã đến từ lúc nào, một lực kéo kéo Harry vào trong trận pháp. Harry chưa kịp định hình gì thì đã bị nó kéo vào, làm cho Harry không khỏi phân tâm. Trước khi rời khỏi 'ranh giới' nó đã nghe thoang thoảng 'người' nọ nói gì đó.

"Điều kiện là mi sống lâu."

--------------

1750 từ

15/09/2021

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK