“Tuy toà chưa tuyên án nhưng em hãy tin là nhất định anh sẽ khiến Vũ Thanh chịu án tử hình. Anh hiểu, dù hắn có chết đi thì em cũng không thể sống lại nhưng... chí ít, anh muốn hắn bị trừng phạt vì lỗi lầm khủng khiếp đó.”
Những ngón tay men theo từng đường nét trên ngôi mộ, Lưu Quang thì thầm với Lưu Vinh những lời đầy kiên quyết. Anh hy vọng, đây là cách duy nhất xoá đi phần nào nỗi oan khuất cho em trai. Nó chỉ mới mười ba tuổi và không đáng bị như thế.
Vừa rời khỏi nghĩa trang, Lưu Quang bất chợt gặp Lộc, đồng nghiệp cùng tổ điều tra, bước vội vã đến gần bảo:
“Tôi đã tìm hiểu vài thông tin về Vũ Thanh. Tên này không có bố mẹ, từng sống ở viện mồ côi Mái Ấm cách đây vài cây số. Anh đến đó ngay bây giờ chứ?”
“Tôi muốn đang điều tra về lai lịch của hắn.” - Lưu Quang vừa đáp vừa xoay gót.
Viện mồ côi Mái Ấm là ngôi nhà khá khang trang, gồm nhiều dãy nhà nối tiếp nhau. Xung quanh được bao bọc bởi một khu vườn xanh mát. Ánh nắng trải vàng ươm lên những cành hoa mới nở khiến không gian nơi đây thật yên bình và tĩnh lặng.
Lúc mới bước chân vào khoảng sân trống trải, Lưu Quang và Lộc bắt gặp cảnh vài đứa trẻ trong viện đang nô đùa. Trông nụ cười rạng rỡ của chúng, người ta có thể hiểu chúng rất hạnh phúc khi được nuôi dưỡng ở đây.
Quản lý viện mồ côi Mái Ấm là một người phụ nữ trung niên phúc hậu. Đón lấy tách trà từ tay bà, Lưu Quang mỉm cười cảm ơn.
Người phụ nữ chậm rãi ngồi xuống chiếc đối diện với hai chàng cảnh sát, cầm bức ảnh có hình của cậu thanh niên lên xem rồi từ tốn nói:
“Đúng là Vũ Thanh sống ở viện mồ côi này. Thằng bé có tính tình khác lạ, trầm lặng, ít tiếp xúc với người khác. Nó hầu như không có bạn. Tội nghiệp!”
Nghe hai từ tội nghiệp ấy, Lưu Quang tự dưng ngừng uống, vờ ho vài cái hệt kiểu bị sặc nước. Bên cạnh, Lộc biết nên giấu tiếng thở dài xong hỏi tiếp:
“Vậy Vũ Thanh có biểu hiện gì bất ổn về tâm lý? Chẳng hạn, cậu ta bị tâm thần.”
“Tâm thần?” - Người phụ nữ nhíu mày, đang cố hiểu hai từ kỳ quặc đó - “Ý anh là nói Vũ Thanh? Ồ không, tuy thằng bé mang dáng vẻ khác so với những đứa trẻ cùng tuổi nhưng tâm lý nó rất bình thường.”
“Làm sao cô khẳng định như thế?” - Lần này đến lượt Lưu Quang khó hiểu.
Mỉm cười, người phụ nữ trung niên ngả người ra sau một chút như muốn tìm điểm tựa. Ánh mắt xa xăm ấy cảm tưởng như chứa đựng vô số các ký ức bị vùi lấp.
“Vì Vũ Thanh ước mơ trở thành luật sư bảo vệ quyền lợi trẻ em!”
Lưu Quang và Lộc đưa mắt nhìn nhau. Họ biết Vũ Thanh là sinh viên khoa Luật nhưng còn việc kẻ thủ ác đó mơ ước trở thành luật sư bảo vệ quyền lợi trẻ em thì quả nhiên chẳng thể ngờ được... Điều này thật kỳ quặc và mâu thuẫn, hoàn toàn đi trái lại với hành động thảm sát ba nạn nhân mười ba tuổi của hắn.
“Thằng bé đã được cảm hoá bởi một người.” - Như hiểu câu hỏi tiếp theo của hai chàng cảnh sát, bà đáp luôn - “Cô giáo Dương Đan, người có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến Vũ Thanh! Người thay đổi cuộc đời đứa trẻ cô độc ấy.”
“Cô giáo Dương Đan?”
“Cô Dương Đan là giáo viên dạy môn Văn của Vũ Thanh hồi lớp bảy. Mối quan hệ của họ rất thân thiết. Nhờ cô ấy mà thằng bé thoát khỏi vỏ bọc của sự cô độc và tìm thấy ánh sáng mới...”
Đột nhiên người phụ nữ ngừng lại, thật kín đáo hướng đôi mắt qua tờ báo buổi sáng nằm ngay bên phải, nơi đăng rõ vụ án giết ba mạng người do Vũ Thanh gây ra. Dù cố thở nhẹ nhưng Lưu Quang vẫn nghe được sự nặng nề chất chứa trong lòng bà.
“Hẳn cô đã sốc khi biết tin?” - Lộc chỉ chỉ tay lên tờ báo thẳng thớm.
“Tôi chỉ không thể ngờ thôi. Giữa tháng mười một, tôi nhận ra Vũ Thanh có những biểu hiện hơi lạ rồi nó mất tích, tiếp đến tôi xem được tin này.”
“Biểu hiện lạ? Mất tích?”
Người phụ nữ gật đầu, con ngươi đảo chậm rãi như đang lục lọi lại trí nhớ:
“Đúng... Khó hiểu là trước đó vài ngày cô giáo Dương Đan cũng biến mất, đến giờ chưa tìm ra tung tích cô ấy.”
“Hoá ra, vụ này không đơn giản như chúng ta nghĩ.” - Lộc áp hai bàn tay vào nhau bởi thấy vụ án giết người Vũ Thanh gây ra xuất hiện vài nghi vấn.
Bên cạnh, Lưu Quang cũng đồng tình như thế. Nếu Vũ Thanh giết ba đứa trẻ không phải do cuồng sát bệnh hoạn mà vì lý do nào đấy thì cần phải tìm hiểu kỹ càng. Chắc rằng có liên quan đến cô giáo Dương Đan. Nhưng vì sao Lưu Vinh cũng bị lôi vào cuộc? Đó chính là uẩn khúc. Liệu em trai anh...
“Cô có thể vui lòng cho tôi địa chỉ nhà của cô giáo Dương Đan?”
Người phụ nữ đeo kính vào rồi kéo hộc tủ bên dưới ra, cầm lên quyển sổ ghi chép khá cũ. Mở từng trang xem lướt qua mấy dòng chữ xong, bà ngước lên lắc đầu:
“Tôi không lưu địa chỉ của cô Dương Đan nhưng tôi biết trường cô ấy theo dạy... Là trường trung học Y! Các anh đến đó điều tra xem sao.”
Đối phương vừa dứt thì Lưu Quang ngạc nhiên kêu lên:
“Trường trung học Y?”
“Sao thế?”
Quay qua nhìn sắc mặt lo lắng của Lộc, Lưu Quang trả lời với vẻ khá bối rối:
“Lưu Vinh, em tôi và hai nam sinh bị giết trước đó đều là học sinh trường Y.”
Lúc đứng lên ra về, Lưu Quang còn nghe người phụ nữ này bảo, bản thân bà không tin Vũ Thanh giết người vì bệnh hoạn, hẳn là có nguyên nhân nào đấy! Tất cả những đứa trẻ khác khi đã khôn lớn đều rời khỏi ngôi nhà Mái Ấm này nhưng riêng Vũ Thanh vẫn ở lại đây, vừa làm vừa học và đỡ đần thêm tiền bạc giúp cô nhi viện.
... Sau khi xem qua hai tấm hình: Vũ Thanh và Dương Đan thì thầy hiệu trưởng trường Y gật đầu liên tục, khẳng định chắc chắn điều sắp nói ra:
“Dương Đan là giáo viên của trường, còn Vũ Thanh trước đây là học sinh cá biệt. Các thầy cô khác đều biết em ấy và ai cũng sợ tiếp xúc, chỉ duy có cô giáo Đan.”
“Thế hiệu trưởng có thể cho tôi gặp cô giáo Đan?”
“Tiếc là bây giờ tôi không rõ cô giáo Đan ở đâu. Khoảng giữa tháng này, cô ấy tự dưng không đến lớp, tôi có gọi điện và tìm tới nhà nhưng đều không gặp.”
“Thầy có thể cho chúng tôi địa chỉ cô giáo?” - Lưu Quang mạo muội đề nghị.
Đắn đo nghĩ ngợi trong chốc lát, thầy hiệu trưởng đứng dậy tìm hồ sơ. Rất nhanh, vài phút sau ông đưa cho hai vị cảnh sát lý lịch của Dương Đan.
“Lúc dạy Vũ Thanh, cô ấy mới ra trường. Kinh nghiệm giảng dạy chưa có nhiều vậy mà cảm hoá được đứa học sinh đặc biệt đó. Tôi vẫn thường nghe những giáo viên khác bảo rằng: mối quan hệ của họ rất khác thường.”
“Khác thường thế nào?” - Rời mắt khỏi tờ lý lịch, Lộc hỏi.
Lưỡng lự mấy giây, thầy hiệu trưởng nở nụ cười hơi gượng gạo bảo:
“Kiểu như giữa họ không đơn thuần chỉ là tình cảm giữa cô và trò.”
Ngay tức thì, Lưu Quang lại đảo mắt qua Lộc. Dường như, ý nghĩ trong hai cái nhìn ấy là một câu đáp án nhanh chóng.
“Tôi có nghe tin Vũ Thanh giết ba em học sinh trường Y! Tôi rất bất ngờ...”
“Thầy biết rõ về ba em học sinh ấy?”
“Là Lưu Vinh, Hải, Nghĩa. Cả ba đều ngoan ngoãn và hiền lành. Chẳng rõ vì sao Vũ Thanh lại giết các em ấy.” - Thầy hiệu trưởng thương tiếc - “Mấy năm trước, tôi vẫn nghe cô giáo Đan khoe rằng Vũ Thanh đã thay đổi, còn muốn trở thành luật sư. Nào ngờ cớ sự lại ra nông nỗi.”
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Kẻ xấu xa, cuối cùng vẫn là kẻ xấu.” - Lưu Quang cầm tờ lý lịch, buông câu lạnh lùng trước khi quay bước. Hẳn, anh nhớ về đứa em trai xấu số.
Lúc hai chàng cảnh sát mở rời toan rời phòng thì thầy hiệu trưởng chợt gọi lại.
“Có điều này, tôi nghĩ là nên nói.” - Ông ngập ngừng - “Vào cái đêm cuối cùng tôi gặp cô giáo Đan thì khi ấy, tôi thấy Lưu Vinh, Hải và Nghĩa đi bên cạnh cô ấy. Họ rời khỏi trường lúc gần bảy giờ tối.”
“Thật ư? Nhưng tại sao cả ba lại cùng gặp cô giáo Đan?”
“Điều này thì tôi không rõ nhưng cũng chẳng có gì là khó hiểu vì cô giáo Đan vốn là giáo viên chủ nhiệm của ba em ấy. Tôi cũng có hỏi các em sau khi cô ấy đột nhiên nghỉ dạy thì cả ba đều lắc đầu không biết.”
Sự tiết lộ vô tình của thầy hiệu trưởng khiến Lưu Quang hết sức kinh ngạc, ánh nhìn bất động. Giáo viên chủ nhiệm của Lưu Vinh và hai cậu học sinh kia là cô Dương Đan ư? Điều khó hiểu hơn nữa, tại sao người sau cùng ở bên cạnh cô giáo họ Dương lại là ba đứa trẻ bị giết? Chúng có biết gì về sự mất tích của cô?
Vẻ như vụ việc càng ngày càng phức tạp khi Lưu Quang lờ mờ đoán ra rằng: Vũ Thanh, Dương Đan với cả Lưu Vinh thật sự có mối quan hệ đặc biệt.
Nhưng rốt cuộc, đó là gì? Uẩn khúc nào đang bị che giấu?