Khoảng 30p sau, đến đúng địa chỉ mà nó nói, anh dừng xe. "Rose Mansion", khi thấy dòng chữ thì anh đã biết bên trong cánh cổng kia có những gì. Anh không dám nhìn lâu và nhanh chóng lấy vali xuống xe giúp nó, nếu điểm đến là nơi này thì anh đoán rằng vị khách hôm nay anh chở thật có gia thế không tưởng, vậy mà..."vậy mà cứ nghĩ..." anh tự giễu chính mình, vậy mà vừa rồi còn chia sẻ hoàn cảnh của mình cho nó nghe, thảo nào nó lại im lặng mà đáp lại anh như thế, chỉ vì những người giàu có sẽ chẳng quan âm đến những người lao động phải bươn chải lo cho cuộc sống thiếu thốn của mình.
Vừa nghe tiếng xe dừng lại, người làm đã vào thông báo với quản gia, Elena cũng ra đón, chào đón cô em gái mà cô đã xa cách bao năm nay.
- Andrea....chào mừng em trở về.....em gái yêu quý của tôi.....- Elena ôm lấy nó, cô cười rất tươi, bây giờ trong em gái cô thật khác, không còn nhí nhảnh như lúc nhỏ nữa rồi, mà thay vào đó cô thấy đâu đó có sự chững chạc và trưởng thành hơn trong người nó, bằng chứng là những biểu hiện và hành động của nó. Nó mỉm cười và đáp lại cái ôm thân thiết của cô. Đây là người chị à nó rất rất yêu quý và kính trọng, nó nghe tin cô sắp kết hôn nên tức tốc về đây để dự hôn lễ của chị mình.
- Aizzza...cô chủ nhỏ...không nhận ra chúng ta nữa rồi....- bà quản gia đứng cạnh ông quản gia nói, làm nó xoay qua nhìn 2 người, Elena cũng bật cười nhìn 2 vợ chồng ông quản gia ở đây.
- Làm sao con quên được bác Lâm và bác Hà đây.....bác Lâm thường dạy cho con cách chăm sóc hoa kiểng, còn bác Hà thì luôn nấu những món ăn con thích nhất....thỉnh thoảng hai bác còn dạy con tập "dưỡng sinh" nữa, không phải sao? - nó ra vẻ bà cụ non, kể lại từng chuyện 1 về quá khứ trước lúc sang L.A của nó. Làm ông quản gia (bác Lâm) phải gật gù..
- Cô chủ nhỏ thật tài nha....đã bao lâu rồi còn nhớ đến nữa, đâu như chúng tôi, già quá rồi, lẫn quá rồi....phải không bà...haha...// cô chủ nhỏ thật xinh đẹp nha...bà chủ ở thiên đường trông thấy cô chủ nhỏ như thế này, chắc sẽ rất hạnh phúc.- vì vợ chồng quản gia đã làm việc cho nhà nó cũng đã 2 thế hệ, nên có thể nói họ chăm cùng ba nó chăm sóc nó từ bé, ngay trước lúc mẹ nó vẫn chưa mất.
Thấy nét mặt nó chùn xuống nên ra hiệu cho quản gia im lặng.
- Hai bác giúp Andrea mang vali vào nhà nhé.// Cô ơi...- nó quay sang và nhớ là mình chưa thanh toán tiền taxi, nhưng còn có 1 điều quan trọng hơn nó cần nhờ chị mình giúp đỡ.
- Chị..// Hửm, có chuyện gì sao em gái?
- Chị có thể giúp anh ấy có 1 công việc ổn định được không, gia cảnh anh ấy khó khăn còn anh ấy thì thất nghiệp...- anh tài xế vừa nghe nó nói với chị mình thì bất ngờ giật mình, Nó là đang giúp anh sao?
- Được thôi...anh tên gì??// Tôi tên Hải Nam, Phạm Hải Nam, tôi học ngành kiến trúc...
- Trùng hợp thật nhỉ...thôi, đầu giờ chiều nay anh hãy đến tập đoàn HISMART, tôi sẽ giúp anh tìm công việc phù hợp với chuyên môn của anh.
"Tập đoàn HISMART?? TẬP ĐOÀN HISMART......"
- Vâng....cảm ơn hai tiểu thư đã cho tôi cơ hội...- anh lẩm bẩm sau đó cúi gập người cảm ơn nó và Elena, anh cảm ơn rối rít bởi vì HISMART là 1 nơi mà ai cũng phải biết, không cần làm ở vị trí cao, anh chỉ cần làm bảo vệ ở đó cũng đã đủ thu nhập chăm lo cho gia đình.
- Này....Anh đừng làm vậy, anh lớn hơn chúng tôi...và cũng đừng gọi thế, gọi tôi là Andrea, đây là chị tôi..// Gọi tôi là Elena được rồi.. - nó ngăn cản hành động cúi người của anh, quả thật trong anh đã ngoài 30, vậy mà còn phải cúi chào nó thế này, nó thật sự rất ngại.
- Thôi...chúng ta vào nhà thôi..ba đã đợi em từ sáng đến giờ đấy..- Elena thúc nó vào trong, tính Elena rất dễ chịu, và hết mực yêu thương nó nên điều vừa rồi nó nhờ cô, chỉ là chuyện đương nhiên thôi, chỉ cần trong khả năng cô có thể làm được, cô sẽ làm tất.
- Cảm ơn cô Elena, cô Andrea. - Khi cánh cổng đã khép lại, Hải Nam còn cúi chào. Sau đó anh vào trong xe và lái xe đi, có lẽ anh phải rút lại suy nghĩ vừa rồi về nó, một con người xinh đẹp lại còn có lòng thương người, giúp đỡ người khác. Anh nhanh chóng rời đi và về nhà thông báo tin vui cho mẹ và vợ mình biết.
......................................................................................................
Khi bước vào căn nhà rộng lớn nguy nga, kiến trúc trong đây đều mang phong cách tân cổ điển phương Tây, quả thật mọi thứ đều không có gì thay đổi so với trước đây. Nó chỉ đảo mắt nhìn xung quanh bên trong ngôi nhà, liền nghe tiếng gọi của ba mình.
- Tiểu An....- đã rất rất lâu nó mới nghe được hai tiếng "tiểu An" này, chỉ duy nhất người ba yêu quý của nó mới gọi nó như vậy.
- Ba. Chạy nhanh đến bên ông và ôm chầm lấy ba mình. // Tiểu An, ta rất nhớ con...Tiểu An. - người đàn ông trung niên trong chiếc áo thun trắng đơn giản, vẻ mặt lo âu giờ đã thay vào vẻ mặt hạnh phúc. Lúc nó vừa bước vào, đôi mắt ông đượm buồn bởi khi nó trưởng thành, và ngay lúc ông đó ông đã nhận ra, khuôn mặt của nó và vợ ông giống hệt nhau, càng lớn lên lại càng giống, rất giống người vợ quá cố của mình, đặc biệt là đôi mắt ấy.
- Ba, con sẽ không bao giờ rời xa ba nữa. - Khi nó nói câu này ra, nước mắt ông đã rơi, không ngờ ông lại có một đứa con gái con gái vừa giỏi, vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện như nó, cuộc đời này của ông quả thật quá hạnh phúc khi có 2 đứa con gái tài giỏi và hiểu chuyện bên cạnh ông.
- Được...được...Tiểu An à....- tay ông chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng nó, ông cũng không kìm được nước mắt. "Em à, em có thấy Tiểu An của chúng ta không, con của chúng ta rất tài giỏi có phải không?? Em ở trên đó phải giúp anh phù hộ cho con 2 đứa con của chúng ta nhé.. Anh hứa với em, sẽ bảo vệ con của chúng ta bằng tất cả...." ông hứa với bản thân mình như thế, bởi đứa con gái này của ông khi vừa chào đời đã thiếu thốn tình thương của mẹ. Ông nhớ có 1 hôm, nó đã đến tuổi đi học, lúc đó nó chỉ mới 4 tuổi thôi. nó vui vẻ hồn nhiên và cũng như bao người bạn cùng trang lứa, rất muốn đến trường học để được gặp bạn bè, vui đùa. Nhưng không, buổi học đầu tiên cũng là lần cuối cùng mà nó đặt chân đến trường. Hôm đó ông đến trường đón nó về nhưng vẻ mặt nó buồn hiu, đôi mắt đỏ hoe, ông hỏi thì không trả lời, chỉ đáp lại 1 câu, con sẽ không đến trường. Qua nhiều ngày như thế nó khiến ông và vợ chồng quản gia lo lắng, ngay cả Elena đi học về sang phòng nó để chơi với nó, nhưng nó vẫn thế. Ông không biết chuyện gì đã xảy ra đành phải đến trường một lần nữa, qua xem lại camera sắc mặt ông trầm xuống, quả thật đã chạm đến nỗi đau của một đứa bé chỉ mới chào đời đã mất đi vòng tay của mẹ, ngay cả chính ông cũng đau lòng huống chi 1 đứa bé 4 tuổi còn non nớt như thế.
Kể từ lúc ông từ trường trở về, sau đó dặn dò vợ chồng quản gia, bởi hai vợ chồng quản gia ông xem họ như người một nhà và họ cũng 1 lòng trung thành, 1 lòng lo lắng cho nó.
- Thà là tôi chọn làm một người ba ích kỷ, chứ tôi không để cho bất cứ ai làm tổn thương đến con bé. Hai người đồng tình với tôi chứ. - qua lời kể của ông chủ, vợ chồng quản gia liền gật đầu đồng ý. Cũng từ hôm đó, nó nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ 2 vợ chồng quản gia, nhận được sự bảo bọc từ họ, cuộc sống của nó chỉ chung quanh bốn người ba, chị gái và 2 bác quản gia. Mọi thông tin của nó được bảo mật và thông tin lúc nó ở trường, tất cả mọi thứ đều được xoá bỏ. Đến khi nó tròn 10 tuổi ông đã tham khảo với ba mẹ vợ và cắn chặt lòng mình gửi nó sang L.A.
.......................................................................................................
- Cảm động quá..ông ha..- hai vợ chồng đang ở dưới bếp đang nấp ở cửa nhìn lên phòng khách, họ thấy ba cha con đang ôm nhau. Cuối cùng ông chủ của họ cũng được như ý nguyện, cô chủ nhỏ của họ đã trở về, qua lời của ông chủ với bà thông gia thì họ biết được cô chủ nhỏ của họ đang là một bác sĩ xuất sắc, xem ra sự nghiệp của cô chủ nhỏ rất thành công.
- Thôi chúng ta xuống ăn cơm thôi con gái. - nó về lại phòng mình sau đó xuống dùng cơm cùng gia đình.