"Nào nào, để tôi giới thiệu một lượt nhé."
"Tôi là Lưu Lượng, chủ trì buổi tiệc ngày hôm nay. Còn ngồi bên cạnh tôi là Hạ Thiên Quân công việc chưa bàn tới nhưng nhìn giá trị nhan sắc của cậu ta đi, rất đáng giá đúng không? Còn Hạ Thiên Minh..."
Lưu Lượng thao thao bất tuyệt một hồi cuối cùng cũng dừng, khả năng hoạt ngôn của hắn thật tuyệt nhỉ, hơi của hắn cũng thật dài nữa, nói một hồi lâu như vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ.
Sau màn chào hỏi, chính là phân chỗ ngồi, từ đầu đến cuối có hai người không lên tiếng và kiệm lời nhất, một chính là người đang ngủ say như chết dưới kia một người khác chính là Hạ Thiên Quân trầm mặc ít nói.
"Diệp Chi... em ngồi bên cạnh Hạ Thiên Quân nhé." Lưu Lượng nói.
Cô nhìn Hạ Thiên Quân mặt có phần khó xử, đang muốn xua tay từ chối thì Lưu Lượng lại nói:
"Một nam một nữ ngồi với nhau... anh ngồi với Mao Mao."
Nói xong dứt khoát đến chỗ Mao Mao ngồi, Trần Diệp Chi không còn đường lui bèn gượng gào cười một tiếng, bước lên một bước lại chẳng biết nên làm gì mới phải.
May thay đối phương không hề khó tính như cô nghĩ, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng hỏi:
"Muốn ngồi ở bên nào?"
Trần Diệp Chi cắn cắn môi đáp: "Ừm... bên trong ạ."
Hạ Thiên Quân gật đầu, nhường đường cho cô bước vào bên trong ngồi, sau đó hoàn toàn không có trao đổi gì thêm.
Trần Diệp Chi có chút buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại làm việc của mình. Người ta đã không có ý muốn giao tiếp thì hà cớ gì cô phải tiến lên một bước chẳng khác nào tự rước lấy nhục cả, tuy bình thường hoạt bát sôi động nhưng bây giờ cô chẳng có can đảm, người này lạnh quá chẳng khác nào tảng băng cả.
Nhưng phải công nhận một điều chính là, người này rất điển trai, trên người toát ra hơi thở nghiêm nghị, cao lãnh, rất giống với phong thái của một người lãnh đạo cấp cao.
Lắc đầu đánh bay dòng suy nghĩ của mình về người bên cạnh, Trần Diệp Chi cảm thấy có chút buồn chán liền lấy điện thoại trong túi ra mở app Facebock lên để nghịch, bên cạnh cũng cầm điện thoại chăm chú xem cái gì đó.
Cách họ mấy ghế, phía trên có bốn con mắt đang chăm chú dõi về phía này quan sát động tĩnh phía dưới, nhưng khi thấy hai người kia đều cắm mặt vào điện thoại thì bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nhìn xem, sao lại có thể như vậy cơ chứ?
Lưu Lượng nhỏ giọng nói với Mao Mao ngồi bên cạnh: "Em chắc họ hợp chứ?"
"Chắc mà." Mao Mao đáp, nhưng đáp xong cô cảm thấy hơi nhụt chí một chút.
Nhìn tình hình kia cô cũng không chắc là bọn họ có hợp không nữa.
Lưu Lượng lại quay đầu nhìn qua kẽ hở mà nhìn về phía sau hai người, vẫn như cũ không ai thèm để ý đến ai, cứ cái tình hình này thì làm sao có thể bắt mối cho hai người kia được?
"Em nhìn xem, bọn họ như thế kia..." Lưu Lượng chán nản nói.
"Chẳng phải rất hợp sao? Không nói chuyện với nhau... còn cầm điện thoại." Mao Mao cười gượng gạo đáp.
Trước mắt thấy không có hi vọng gì, Lưu Lượng không thèm quan tâm nữa. Chỉ hi vọng đến nơi sẽ có chút chuyển biến tốt là được rồi, nếu không hi vọng mà mẹ của Hạ Thiên Quân đặt trên người hắn sẽ tan thành mây khói mất.
Kể ra thì cuộc vui chơi này được hình thành trên sự nhờ vả của mẹ Hạ, bà ấy thấy con trai cả suốt ngày cứ cắm mặt vào công việc, cứ mãi bị mối tình đầu níu kéo không tài nào dứt ra được liền đau lòng không thôi, nên mới tìm đến Lưu Lượng nhờ vả mấy chuyện này. Mặc khác Lưu Lượng cũng chẳng muốn bạn mình cứ mãi nhìn về quá khứ đau lòng ấy, cho nên đồng ý với bà Hạ.
Tìm người mai mối cho Hạ Thiên Quân, cứ ngỡ hắn không đồng ý vậy mà cuối cùng cũng chịu đi, hẳn là có điều gì đó kích thích hắn, Lưu Lượng rất tự tin khẳng định là vì Hạ Thiên Quân nhìn trúng một người trong số những cô gái hắn gửi.
Càng nghĩ càng thấy có hi vọng, trên xe hai người không thèm nhìn nhau tâm sự gì đó Lưu Lượng chẳng thèm để ý nữa.
Hạ Thiên Quân mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bên trong màn hình điện thoại là cuộc hội thoại giữa hắn và thư kí chỉ bàn về công việc không có gì khác. Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười vui vẻ của nữ giới, sự chú ý của Hạ Thiên Quân lập tức chuyển dời, nhìn một bên sườn mặt của cô gái nọ lòng hắn đột nhiên nhộn nhạo hết cả lên, mỗi lúc cô bật cười hai mắt cũng híp lại ý cười lan rộng cả khuôn mặt, tóc bên tai được vén gọn ra sau tai để lộ ra vành tai nhỏ nhắn đáng yêu, Hạ Thiên Quân cho là vậy.
Đối với người trước mắt, hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác kì quái không nói nên lời, quả thật rất kì lạ... chính bản thân hắn cũng không thể hiểu được cái cảm xúc này là như nào.
Chẳng lẽ hắn động tâm với người con gái chỉ mới gặp này sao?