Hai người đứng trong mái hiên chật hẹp lúc dột chỗ này, nhỏ nước tong tong chỗ kia. Vài giọt còn nhỏ vào tóc Vu Y Ninh khiến cô rất khó chịu.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt của túi ni lông, cô đảo mắt nhìn thấy cậu lấy trong túi ra một hộp sữa, vừa mở vừa ngửa đầu uống. Uống được ngụm nhỏ, cậu lại quay qua nhìn cô.
“Mặt tôi dính gì à”.
“Không có” Cô trả lời với âm điệu rất nhẹ, trong âm thanh còn vảng vất chút ý cười.
“Vậy thì tốt” Thiếu niên quay mặt nhìn về phía đường tiếp tục uống.
Hai người cứ vậy, né chỗ dột này, né chỗ nhỏ nước kia rồi cuối cùng đứng dựa sát vào nhau. Bầu không khí im lặng chỉ có tiếng mưa.
Cậu thiếu niên lấy điện thoại ra liên lạc, nghe âm điệu nói chuyện có lẽ là bạn bè. Chừng mấy phút sau có người chạy tới khiến nước mưa đọng thành vũng bắn lên những giọt li ti. Ban đêm ở An thành rất náo nhiệt, hàng quán chi chít nhau, các biển hiệu đầy màu xanh đỏ đều bật hết lên.
“Cậu mới ở đây một ngày à, phải biết mang theo ô chứ, thời tiết An thành còn khó chiều hơn con gái đấy”
Vu Y Ninh theo phản xạ nhìn nơi phát ra âm thanh, một cậu con trai tóc rất ngắn, tai bên phải đeo khuyên màu bạc rất bắt mắt. Trên người mặc chiếc áo hoodie, trông rất cà lơ phất phơ.
“Tôi chỉ đi mua đồ một lúc ai biết sẽ mưa” Thiếu niên bên cạnh nhàn nhạt đáp một câu.
“Chậc, cậu còn đỏng đảnh hơn thời tiết An thành, không muốn ướt tóc mà bắt bạn lội nước ra đây” Khuyên bạc vừa nói vừa bày ra bộ mặt khó chịu nhưng Vu Y Ninh còn nhìn ra chút ngả ngớn.
“Gì mà lội nước, nhà cậu gần đây còn gì”.
“Này” khuyên bạc ném chiếc ô cho cậu.
“Cảm ơn” Cậu vừa cười vừa nói.
“Đi thôi” Cậu bạn kia che ô đi trước.
“Ừ”
Cậu bật ô lên bước ra khỏi mái hiên, gia nhập vào dòng người vội vã dưới cơn mưa. Vu Y Ninh còn đang ngẫm nghĩ hay cứ đội mưa về, phía bên kia đường vang lên giọng của khuyên bạc gọi cậu con trai vừa đứng cạnh cô.
“Bách Du Nhiên, nhanh lên, anh em đang chờ cậu gánh, cho mấy đứa bên A3 biết tay, ngứa mắt bọn nó lâu lắm rồi”.
Vu Y Ninh còn đang phân vân tự hỏi nhưng vừa nghe thấy tên cậu, cô nhận ra cậu, cô nở một nụ cười rạng rỡ, ngước nhìn bầu trời rồi chạy vào màn mưa. Đợi đến khi đèn xanh, băng qua đường đã không thấy cậu đâu nữa. Cậu ấy vậy mà lại là Bách Du Nhiên, tiểu ca ca mà cô thầm thương trộm nhớ.
Cô bước về nhà trong đầu rất nhiều suy nghĩ cứ phừng phừng lên không sao dẹp hết được.
“Sao để ướt thành thế này, để mưa ngớt một chút rồi về, con dễ bị cảm” Vu Lộ Tuyết nhíu mày nhìn cô.
“Không sao, con lên tắm đây” Vu Lộ Tuyết còn định nói vài câu nữa thì Vu Y Ninh chặt gãy lời.
Tắm rửa, thay quần áo xong Vu Y Ninh nhảy bổ lên giường, trên miệng treo nụ cười không dứt. Cô cảm thấy ngủ rồi cũng có thể toét miệng ra cười. Cậu ấy là Bách Du Nhiên, Du Nhiên trong câu
“Song Phượng du nhiên vạn yểu minh
Phượng Hoàng vạn cổ ái phương danh”
Trước khi thiếp đi Vu Y Ninh tự hỏi rất nhiều, cậu có nhớ cô không, gặp thì nói gì, có khi cậu cũng học ở Nhất trung.
Bách Du Nhiên và Vu Y Ninh lần đầu gặp nhau trong lễ hội hoa đào ở Thành Đô, là quê ngoại của Vu Lộ Tuyết.
Năm Vu Y Ninh lên sáu, Vu Lộ Tuyết mới đưa Vu Y Ninh về Thành Đô, cô nghe mẹ nói ông ngoại từng rất giận. Vào độ thanh xuân còn dám từ mặt gia đình để chạy theo tình yêu, đến một thành phố xa lạ. Vu Lộ Tuyết không thích nói quá nhiều về ông bố cặn bã này. Nhưng cô đoán được phần nào mẹ cô thời trẻ nổi loạn như nào, bà có cá tính rất mạnh, cũng không thích bị bó buộc. Nhưng thực tế thì lúc nào chả thế, nó không màu hồng như chúng ta mơ, mà sẽ nhấn con người xuống vũng bùn chiêm ngưỡng khói lửa của nhân gian.