Càng lớn khôn càng bất an."
Cứ lớn lên thế này, tôi có phải đã thay đổi rất nhiều không?
Các cậu cũng không còn hiểu tôi nữa, giống như tôi đối với các cậu. Hằng ngày gặp nhau, có phải rất chật vật nghĩ ra chuyện để nói không? Có phải rất nhạt nhẽo và khó chịu?
Mối quan hệ ấy, tôi rất bất an. Chúng ta không phải dễ dàng mà thân nhau, không phải dễ dàng mà chọn nhau để cùng trưởng thành. Tôi là loại người càng chơi càng chán, càng hiểu càng ghét?
Tình bạn 4 năm cấp 2 của tôi đã qua đi không để lại một dấu vết. Hai chúng tôi không có tấm ảnh chụp chung nào, không giữ lại cho nhau một vật kỉ niệm nào. Chỉ còn lại vài hồi ức mờ nhạt. Nghĩ đến thật chua xót.
Còn các cậu, có phải rồi cũng như thế?
Đi qua rồi không gặp lại. Thân nhau rồi xa cách. Yêu quý đến xa lạ. Nghe thật buồn.
Đừng như vậy.
Đừng để tuổi trẻ của tôi phải cô đơn.