Sao nào con bé này, có phải thấy chị rất khí phách không? Chị mặc như thế này đã ra dáng người quản lý của em chưa?
Lục Nghi chạy đến ôm cánh tay chị, cười cười nói:
Đẹp lắm chị, rất hợp rất hợp....
Chị Bạch chỉnh trang lại bộ dạng của Lục Nghi.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, tóc buộc gọn đuôi ngựa gọn gàng, tai đeo một đôi bông tai bằng bạc nhỏ xinh, trông vô cùng xinh đẹp. Thấy sắp đến giờ, hai người liền xuống lầu, lái xe đến công ty tham gia buổi thử vai.
Trên xe, Lục Nghi vẫn lướt xem kịch bản, trông hơi căng thẳng. Bạch Tinh thấy vậy liền trấn an:
- Đừng lo, nếu như không được thì chúng ta tìm cơ hội khác, em cứ thoải mái đi.
Lục Nghi nghe chị Bạch nói vậy thì cũng chỉ cười cười. Cô biết chị cũng rất hi vọng vào lần thử vai này, nó quyết định liệu cô đã đến lúc bay cao được hay chưa?
___________________________________
Trong phòng hóa trang của buổi thử vai, rất nhiều quản lí, diễn viên, nhân viên trang điểm đang đi qua đi lại. Các bộ trang phục cổ đại đều đã được treo lên cho các diễn viên lựa chọn. Lục Nghi tiến lên, chọn một bộ váy màu trắng đơn giản, rồi lại chọn một mẫu làm tóc đơn giản nhất. Hoa Thiên Hương - một tiểu hoa đán mới nổi gần đây của công ty hôm nay cũng đến đây thử vai, cô ta nghe quản lí nói cô gái này là diễn viên không mấy nổi tiếng, lại nhìn cách chọn quần áo và kiểu tóc của Lục Nghi thì dè bỉu hừ một tiếng. Trên người cô bây giờ đang mặc chính là một bộ đồ màu đỏ, sau khi trang điểm lên trông vô cùng quyến rũ, nồng nàn. Cô ta nghĩ Hàn Nhược Tuyết là một cô gái xấu xí, nếu như đã lộ khuôn mặt thật thì phải thật xinh đẹp, quuyến rũ mới có thể khiến Lãnh Vương mê mệt. Còn với kiểu trang điểm nhẹ nhàng, thanh tú mờ nhạt này làm sao có thể khiến Lãnh Vương để mắt tới, ngu xuẩn. Cô ta càng nghĩ càng nhìn Lục Nghi với ánh mắt khinh thường. Lần thử vai này là thử trang phục, sau đó sẽ quyết định ai sẽ ở lại diễn thử, ai sẽ ra về.
Sau khi hoàn thành trang điểm và kiểu tóc, Lục Nghi cầm quần áo đi thay. Đúng lúc này, do phòng trang điểm này là của chung các diễn viên nữ đến thử vai nên luôn để mở, khi cửa phòng trang điểm đối diện mở ra, Tần Vũ mặc một thân chiến bào màu bạc bước ra, ánh mắt của tất cả các nữ diễn viên, bao gồm cả Hoa Thiên Hương đều ngẩn ra. Đây thật sự là Độc Cô Lãnh bước ra từ trong truyện- một Độc Cô Lãnh lạnh lùng, lãnh huyết, vô tình nhưng lại vô cùng đẹp đẽ. Tần Vũ nhìn lướt qua phòng trang điểm, thấy chị Bạch đang ngẩn người, anh liền biết người anh đợi đã đến rồi. Tần Vũ liền không tiếp tục nhìn mà đi sang nói chuyện với đạo diễn. Lê đạo diễn khỏi phải nói là vô cùng hài lòng với Độc Cô Lãnh mà Tần Vũ thể hiện, dù chỉ mới là thử trang phục. Phòng trang điểm của nữ bấy giờ mới nôn nao lên, họ không ngờ diễn viên đóng nam chính lại là Ảnh đế Tần Vũ - người đang đứng trong top đầu về thực lực. Mọi người vừa lấy lại tinh thần thì thấy Lục Nghi bước ra, từ người cô toả ra một khí chất nhẹ nhàng, thanh tao nhưng mang nét gì đó sắc sảo, lạnh lùng. Cô như từ cõi tiên bước ra, hoàn toàn bùnv nổ. Điều quan trọng là, cô mặc như thế hoàn toàn hợp với Tần Vũ, trông như hai người có hẹn trước vậy. Đâu đâu cũng có tiền xuýt xoa, có những ánh mắt ghen tị, trong đó Hoa Thiên Hương mới lúc nãy còn dè bỉu giờ đang vô cùng tức giận, nhưng đã sát giờ, cho dù cô có thay ra cũng chẳng kịp nữa. Chị Bạch chạy đến bên cạnh Lục Nghi, giơ ngón tay cái với cô. Lục Nghi thấy vậy thì mỉm cười, cô thật ra đang vô cùng căng thẳng, cô muốn cố gắng hết sức nhưng lại lo do căng thẳng mà hoảng hốt quen lời thoại.
Chị Bạch nhìn nét mặt căng thẳng của cô liền vỗ vai trấn an cô.
Đúng lúc này, trợ lý đạo diễn đến gọi các cô ra ngoài, chị Bạch làm dấu cố lên rồi ra ngoài phòng chờ.
Tất cả các diễn viên nữ cùng nhau bước vào, khí chất giống nhau cũng có, khác nhau cũng có. Đạo diễn nhìn một hồi, thấy Lục Nghi mắt liền hơi nheo lại, nhìn thật lâu rồi quay đi. Lục Nghi lúc này có chút khẩn trương, mặc dù bên ngoài cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng thật sự căng thẳng vô cùng.
Nhìn sang bên cạnh đạo diễn, cô bắt gặp ánh mắt Tần Vũ dừng trên người mình. Ánh mắt chỉ nói lên 2 chữ: dịu dàng làm cô có chút bối rối tránh mặt đi chỗ khác. Tần Vũ thấy vô trốn tránh ánh mắt anh thì cười cười.
Đạo diễn vừa hay bắt gặp cảnh này, ông quay sang hỏi:
- Thế nào? Có quen biết à? Cậu thấy khí chất của cô ấy thế nào?
- Tôi không có ý kiến, thế còn Tôn lão sư?
Anh quay sang tác giả kiêm biên kịch của bộ phim, cười hỏi.
Lúc này Tôn Ninh mới kịp định thần, đây chính là Hàn NHược Tuyến trong tưởng tượng của bà, là đứa con bà luôn khao khát được nhìn thấy, ánh mắt bà ấy sáng lên, cười nói với đạo diễn:
- Phải, đúng là cô ấy.