Chung Ý đang xếp hàng đợi xe buýt bỗng bị một người lạ mặt nhìn chằm chằm rất lâu.
"Này, cậu là tên trai bao trong vụ bê bối của Diệp công tử đúng không?" Người nọ đến gần hỏi.
"Cũng không tệ, trông dáng dấp thế này chắc chắn là cậu. Xin hỏi cậu có cảm nghĩ thế nào về chuyện này, có thể kể sơ cho tôi chuyện đêm đó không?"
Chung Ý không dám đối mặt với các tay săn tin nổi tiếng ở Cảng Thành, cậu gần như ngay tức khắc cởi áo khoác trùm đầu, che mặt lại.
Suy cho cùng, cho dù nguyên nhân đến từ cậu hay người thanh niên kia. Chính hành động này của cậu đã tự bán đứng mình.
Một phóng viên nhận ra đồng nghĩa với một loạt phóng viên khác cũng nhận ra, chưa tới một phút, xung quanh Chung Ý đã bị bao vây bởi các phóng viên, vô số micrô cùng đèn flash hướng về phía cậu.
Chung Ý bị ép đến mức không thể di chuyển, người vây xem ngày càng nhiều, không đợi kịp cảnh sát đến sơ tán.
Phóng viên như được bơm máu gà, liên tục đặt câu hỏi bắt Chung Ý trả lời. Không dễ dàng được phỏng vấn người trong cuộc, họ nhất định phải nắm lấy cơ hội, nguồn tin tức này có thể đem đi xào nấu thêm chút nữa.
Chung Ý bị bao vây đến ngạt thở. Cậu suy nghĩ một lúc, nói với phóng viên: "Diệp tiên sinh là người tốt, các người không được viết bậy bạ."
"Mọi chuyện không giống như trên báo viết, Diệp Chiếu Minh tiên sinh không phải người như vậy. Anh ấy là người tốt."
"Người đưa tiền đêm đó không phải là Diệp tiên sinh, mà là..." Chung Ý suýt nữa đã nói ra Vinh gia, chợt nhớ lại, Vinh gia cũng là một gia tộc có thế lực, nói ra sợ phóng viên lại viết linh tinh, hơn nữa đoạn phim camera quay được không chừng đã bị hủy, không có gì làm bằng chứng. Cậu dừng lại một chút, nói: "Là người khác, không phải người của Diệp gia."
Bỏ qua mấy câu hỏi rắc rối của phóng viên, cậu suy nghĩ, nói với ống kính: "Tôi thật sự xin lỗi Diệp Chiếu Minh tiên sinh, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể đền bù được, nếu có cơ hội, hy vọng tôi có thể chuộc lỗi với Diệp Chiếu Minh tiên sinh."
Nói xong cậu không vùng vẫy thoát ra, mà cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
Lực lượng cảnh sát ở Cảng Thành khá lớn, chưa đến mười phút cảnh sát trật tự đã đến giúp giải tán đám phóng viên.
Chung Ý thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu cũng không bắt được xe buýt. Đi đến ven đường định vẫy tay đón xe, bỗng dưng cửa sau của chiếc ô tô đen đỗ bên đường chợt mở ra.
"Lên xe!" Diệp Chiếu Minh ngồi ở ghế sau lạnh lùng nói.
Chung Ý ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng chui vào.
"Tôi đã nói là không muốn nghe cậu nhắc lại chuyện này mà! Tại sao phải trả lời phỏng vấn?"
"Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói xin lỗi với anh." Chung Ý mơ hồ cảm thấy mình càng xử lý lại càng làm mọi chuyện rối tung lên.
"Xin lỗi, cậu nghĩ cậu là ai, cậu cảm thấy mấy lời xin lỗi của cậu có ích lợi gì? Đủ rồi, rốt cuộc là cậu có âm mưu gì?" Diệp Chiếu Minh cười lạnh.
Chung Ý ngậm miệng lại, để Diệp Chiếu Minh đưa cậu đến nhà riêng.
Nơi này trông có vẻ rất cao cấp, khu dân cư được bảo vệ nghiêm ngặt, bảo vệ phong tỏa khu vực cổng ngăn không cho phóng viên bước vào. Ngôi nhà có ba tầng lầu với một khu vườn nhỏ.
Diệp Chiếu Minh dẫn Chung Ý vào cửa, nói: "Trước mắt cứ ở đây, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi hãy quay về. "
Chung Ý gật đầu. Cũng may trong túi còn một bộ quần áo lấy từ bệnh viện để thay, có thể ở đây tạm mấy ngày.
Trong nhà có một bác gái giúp việc và một người giúp việc Philippines. Diệp Chiếu Minh nói với Chung Ý: "Thiếu cái gì thì nói với bọn họ. Không được ra ngoài, không được liên lạc với phóng viên."
Sau đó hắn lên lầu.
Chung Ý đứng ở phòng khách bối rối một lúc. May thay, người giúp việc Philippines đã tốt bụng sắp xếp cho Chung Ý ở một căn phòng cho khách trong tầng trệt.
Vừa ăn tối xong trong biệt thự bỗng xuất hiện một vị khách không mời.
Bước vào là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc bảnh bao, hợp thời trang, gương mặt thanh tú, khí chất ngời ngời. Chung Ý nhìn ra đây là bạn của Diệp Chiếu Minh, nên tạm lánh mặt quay về phòng, chợt bị người nọ ngăn lại.
"Chuyện giữa tôi và anh ấy, cậu không cần lảng tránh." Đối phương đắc ý nói với Diệp Chiếu Minh.
"Tôi không cần cậu tránh mặt." Diệp Chiếu Minh lạnh lùng hất mặt. Ra hiệu cho Chung Ý ngồi xuống.
Hai người ngồi hai bên sô pha đối mặt nhau, Chung Ý suy nghĩ, chọn một chiếc sô pha ngồi xuống, hai bên không có tay tựa.
Giúp việc người Philippines mang trà lên xong liền lui ra.
Diệp Chiếu Minh không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc.
Người đàn ông tuấn mỹ kia nhấp một ngụm trà, nói: "Cậu ta là gà của anh à? Còn dẫn tới đây, muốn nạp thiếp sao?"
Chung Ý nghe thấy, lập tức cúi đầu.
Diệp Chiếu Minh đen mặt: "Cậu cũng tin mấy lời đó của bọn họ sao?"
"Anh không muốn tôi tin sao không giải thích với tôi?"
"Giải thích cái gì? Chúng ta chia tay rồi."
"Diệp Chiếu Minh, anh thật tàn nhẫn, nói chia tay là chia tay. Anh thà bị báo chí viết linh tinh, thà ở đây dây dưa với một tên rửa chén, vậy mà lại không thể cho tôi biết nguyên nhân vì sao anh bị bôi nhọ? Đối với anh tôi chẳng là gì sao?"
"Trình Chi Dao, bây giờ tôi không hiểu cậu muốn gì, lúc trước người vứt bỏ tôi chính là cậu, hiện tại người muốn quay lại cũng là cậu, rốt cuộc cậu muốn như thế nào?" Diệp Chiêu Minh hạ giọng nói.
"Chiếu Minh, em sẽ không bỏ cuộc. Vẫn là câu nói cũ, anh theo em đến Pháp, chúng ta có thể tiếp tục bên nhau. Chuyện ở đây, có thể xem như chưa từng xảy ra." Trình Chi Dao chủ động lùi về một bước.
"Tôi đã nói là không thể. Cậu sang Pháp học tiếp, còn tôi phải làm gì?"
"Anh có thể tiếp tục sở thích đầu tư đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật, không phải đó là việc anh vẫn luôn làm trước đây sao." Giọng điệu Trình Chi Dao trở nên gấp rút.
"Xem ra chúng ta thực sự không hợp nhau." Diệp Chiếu Minh lạnh lùng nói: "Người đầu tư đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật là ba mẹ của tôi, tôi chỉ giúp bọn họ kiểm kê, phòng tránh hai người họ quá bận rộn chuyện trong nhà không xử lý được. Đây chỉ là trách nhiệm của con cái, không thể nói sở thích."
"Em không biết chuyện đó. Nhưng tại sao anh không tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, anh nhìn lại bản thân mình xem, anh chưa bắt đầu sự nghiệp đã vướng một đống rắc rối rồi? Chúng ta cứ như trước không được sao? Cái nghề buôn bán mười người làm thì chín người gặp tai họa, sao anh cứ muốn xông vào cho bằng được, đâu phải trong nhà không có tiền."
"Những chuyện này chúng ta không cần bàn luận nữa. Tôi đã quyết định rồi. Nếu cậu muốn biết sự thật, tôi nói cho cậu biết, tôi bị đánh thuốc mê, người gây ra là Vinh Tam, sau này cậu không được tiếp xúc với hắn ta. Bao gồm cả Triệu gia." Diệp Chiếu Minh dập tàn thuốc, nhấp một ngụm trà.
Trình Chi Dao trợn tròn mắt: "Vậy sao anh còn để báo chí bôi nhọ mình?"
"Bọn họ đã giăng sẵn mọi thứ, chứng cứ bị hủy rồi."
"Còn cậu ta thì sao? Tại sao cậu ta lại ở đây?" Trình Chi Dao chỉ vào Chung Ý.
Chung Ý giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên.
"Cậu ta?" Diệp Chiếu Minh cười lạnh một tiếng, "Chỉ là một con tốt thí bị dây vào, giữ cậu ta lại đây tránh phát ngôn linh tinh với báo chí.
Diệp Chiếu Minh dở tờ báo trên bàn ra, sắc mặt lạnh như băng, tiếp tục nói: "Hôm nay cậu ta có nói vài câu với phóng viên, có thể ngày mai tin tức sẽ lên đầy mặt báo."
Chung Ý đỏ mặt, nói: "Tôi xin lỗi. Đều là lỗi của tôi."
"Tôi nói rồi!" Diệp Chiếu Minh ngắt lời cậu, nói: "Việc này dừng lại ở đây."
Hắn hạ giọng xuống, nói với Trình Chi Dao: "Đã dính vào chuyện này rồi, tôi cũng không muốn thanh minh."
"Chiếu Minh, em có thể giúp anh. Em sẽ nói với phóng viên anh là bạn trai của em, cậu ta chỉ giúp em mang quà đến tặng anh, giữa hai người không có gì cả." Trình Chi Dao suy nghĩ, nói: "Chỉ cần em cố gắng một chút, cho dù bọn họ có nghi ngờ, cũng sẽ không dây dưa chuyện này nữa, được không? Chỉ cần anh cùng em sang Pháp, em sẽ công khai quan hệ của chúng ta với ba."
Dù sao Trình gia ở Cảng thành cũng là danh gia vọng tộc. Cậu đứng bên cạnh Diệp Chiếu Minh, chí ít cũng để lại cho Diệp Chiếu Minh chút thể diện.
"Chi Dao, lần này tôi không đi với cậu, dù cậu muốn tốt cho tôi đi chăng nữa. Tôi không muốn dựa vào người khác rửa oan cho mình." Diệp Chiếu Minh lắc đầu.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa hắn và Trình Chi Dao. Trình Chi Dao là người sống thoải mái tự do, khối tài sản trong nhà có thể cho cậu ấy sống thoải mái cả đời. Nhưng hắn thì khác, hắn có tham vọng của riêng mình, hắn không cam lòng bay sang Pháp với một người đàn ông trong khi không có sự nghiệp trong tay. Hắn là người Diệp gia, sinh ra ở Diệp gia, được ba mẹ nâng đỡ sau lưng, dù cho người ngoài có nhạo báng hắn đến cỡ nào, hắn vẫn sẽ tiếp tục.
Diệp gia sở hữu một doanh nghiệp lớn, người họ Diệp có thể có một cuộc sống giàu sang nhờ vào lợi nhuận của công ty. Nhưng càng như vậy thì trong nhà càng phải có một người đứng ra duy trì doanh nghiệp, để gia tộc của gia tộc kéo dài thịnh vượng. Đây là đạo lý mà Diệp Chiếu Minh được dạy từ nhỏ. Từ khi sinh ra Diệp Chiếu Minh đã được chọn là người kế thừa của gia tộc.
Chung Ý ngồi bên cạnh yên lặng nghe, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Diệp Chiếu Minh, cậu dường như cảm giác được sự quyết tâm đến cùng của hắn.
Trình Chi Dao mang theo hy vọng đến đây, chủ động hạ mình trước, nhưng lại bị Diệp Chiếu Minh cự tuyệt, dù sao cậu cũng là người có sĩ diện.
"Bây giờ anh từ chối tôi, vậy thì từ nay về sau giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa, đừng liên lạc với tôi." Trình Chi Dao tức giận đến mức buột miệng thốt ra, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Trước khi đi cậu còn nói sáng mai sẽ lên máy bay, cậu chia tay với Diệp Chiếu Minh, từ nay về sau đường ai nấy đi.
Trình Chi Dao đi mất, Diệp Chiếu Minh ngồi hút thuốc một mình rất lâu trong phòng khách. Dù hôm sau người giúp việc Philippines đã dọn phòng khách rất sạch sẽ, nhưng Chung Ý vẫn thoáng thoáng ngửi thấy mùi khói thuốc.
Những gì lúc đó Chung Ý nói với phóng viên, bị bóp méo thành cậu thích hắn. Không những lên mặt báo, mà còn phát trên ti vi. Đa phần đều nói Diệp công tử mị lực vô biên, ngay cả người chơi qua đường cũng bị làm cho mê hoặc, có thể thấy tay nghề rất lão luyện. Thậm chí còn có trang đem ngoại hình và năng lực giường chiếu của hắn ra soi mói, sau đó phóng viên đến phỏng vấn ở một gay bar, nhiều người bỡn cợt, nói buộc họ bỏ ra bao nhiêu tiền cho một đêm với Diệp công tử cũng xứng đáng. Phóng viên cười nói mức độ nổi tiếng của Diệp công tử tại các gay bar đã tăng lên chóng mặt, rồi phong cho hắn danh hiệu "Đệ nhất gay Cảng Thành".
Chung Ý gần như muốn thổ huyết. Bảo sao lúc trước Diệp Chiêu Minh bảo cậu câm miệng. Càng tô càng đen, càng nói càng loạn, rối đến mức không ai quan tâm đến chủ đề ban đầu Chung Ý nói, mà nếu có, ngay sau đó đều bị người khác ép xuống. Chung Ý là thành thật hối lỗi, qua tay phóng viên lại trở thành làm bộ làm tịch để được mọi người chú ý.
Diệp Chiếu Minh lật mấy tờ báo mới phát hành ra xem, sắc mặt đen như đáy nồi, ánh mắt nhìn Chung Ý như kim châm.
Chung Ý bị hắn nhìn đến đứng ngồi không yên.
Diệp Chiếu Minh đốt một điếu thuốc, nói: "Nói đi, phải làm sao cậu mới chịu im miệng lại?"
Chung Ý vội vàng trả lời: "Diệp tiên sinh, lần này là do tôi sơ suất, sau này sẽ không làm chuyện như thế nữa. Xin lỗi."
"Cậu nghĩ tôi tin cậu sao?" Diệp Chiếu Minh khinh thường nhìn Chung Ý.
"Xin hãy tin tôi. Tôi chỉ là người làm công, không phải bị mua chuộc, sau này bất kể có ai hỏi, tôi đều sẽ không nói." Chung Ý khẩn thiết bảo đảm.
"Dựa vào đâu bắt tôi tin tưởng cậu? Cậu nói cậu không bị mua chuộc, cậu nói lúc đó cậu không biết chuyện này, nếu lúc đó Vinh Tam không đưa tiền boa, cậu có giúp hắn không?"
Chung Ý không nói gì, nghĩ lại tình hình lúc đó, cậu nhất thời không thể đưa ra kết luận, đành phải im lặng.
Diệp Chiếu Minh cười lạnh một tiếng, đứng lên, nói: "Xem đi, chỉ cần trả thù lao, chuyện gì cậu cũng làm được."
"Không phải. Tôi không vì tiền mà bán mình!" Chung Ý ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn vào mắt Diệp Chiếu Minh.
"Không phải cậu thiếu tiền sao? Có phải bọn họ ra giá cao, bắt cậu giữ bí mật? Cho dù cậu có nói thật, đám phóng viên ngoài kia cũng sẽ không ngừng tung tin vịt, tôi cũng sẽ không tin cậu."
Diệp Chiếu Minh đứng trên cao nhìn xuống Chung Ý, nói tiếp: "Cẩn thận suy nghĩ về điều kiện của cậu, ngày mai cho tôi câu trả lời, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, vì vậy đừng quá tham lam."
Sau đó quay người lên lầu.
Tối đó Chung Ý thu dọn đồ đạc, định sáng mai sẽ rời đi. Người giúp việc Philippines nói cho cậu biết phóng viên ngoài cổng đã giải tán hết, mắt thấy gần đây tin tức đã giảm nhiệt, cậu không cần ở lại nữa.
Về chuyện ngậm miệng với phóng viên, nếu Diệp Chiếu Minh không tin, cậu có thể viết đơn cam kết. Kiểu gì cậu cũng quay về đại lục, phóng viên ở Cảng Thành không biết lai lịch của cậu, cho dù có biết cũng không muốn lãng phí nhân lực cho nhân vật nhỏ bé này.
Nghĩ đến ngày mai được về nhà, cậu gọi điện thoại cho gia đình, báo trước một tiếng thì tốt hơn.
"Anh hai!" Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói quen thuộc truyền đến, là cô em gái Chung Tư của cậu, nhưng tại sao nghe có vẻ hốt hoảng, sốt sắng như vậy.
Chung Ý hoài nghi một lúc, nói: "Em gái, xảy ra chuyện gì vậy?" Chẳng lẽ gia đình đã biết chuyện của cậu ở Cảng Thành? Tim cậu chợt loạn nhịp.
Chung Tư kể lại mọi chuyện trong tiếng khóc ngắt quãng. Mẹ bị xe đụng phải, hung thủ bỏ trốn, đang cấp cứu trong bệnh viện. Lúc ấy mẹ đang đẩy quầy hàng mang đậu phụ thối đi bán. Chiếc ô tô kia gây chuyện đẩy ngã quầy hàng, làm dầu nóng trên chảo bắn vào người đi đường, khiến họ bị bỏng nặng, bây giờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện.
Gia đình của nạn nhân không tìm được thủ phạm, nên họ chỉ có thể yêu cầu Chung gia đưa tiền. Cha Chung đã mang hết số tiền dành dụm được bồi thường cho họ. Nhưng mà, vẫn chưa đủ.
"Mẹ bị thương rất nặng, vừa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói phải đại phẫu, tốn rất nhiều tiền, cũng không chắc sẽ cứu được. Mẹ không có bảo hiểm y tế, ba thì đưa hết tiền trong nhà cho bệnh viện rồi, học phí cũng đưa nốt, hình hình bây giờ rất tệ, bố đang đi ra ngoài vay tiền. Bà nội nói lãng phí tiền vô ích,... Không cứu được, cứu xong còn phải tốn tiền nuôi nó. Anh hai, bà nội thật quá mức, hu hu.." Chung Tư bên kia đầu dây khóc không thành tiếng. Chung Ý nghe thấy cũng muốn khóc theo, cậu cố sức lấy lại bình tĩnh nói với Chung Tư: "Anh hai sẽ tìm cách, cần bao nhiêu? Anh còn ít tiền, để anh chuyển qua, em đọc số tài khoản, ừ, em đọc, anh viết..."
Trấn an Chung Tư xong, Chung Ý vội vàng mở ví ra xem, tiền làm công, tiền trợ cấp thực tập, trừ đi mấy trăm tiền vé xe, chỉ còn lại hơn năm vạn đô la Hồng Kông, cộng với năm ngàn đô la Mỹ. Vẫn thiếu hơn mười vạn, Chung Ý khẽ cắn môi, suy nghĩ một chút, rồi đi thẳng lên lầu hai.
Diệp Chiếu Minh đang ở thư phòng trên tầng hai. Đây là lần đầu tiên Chung Ý bước vào, áp chế sự bất an trong lòng, trực tiếp mở miệng: "Chuyện kia... tiền bịt miệng, tôi... tôi muốn mười vạn, tôi có thể viết đơn đảm bảo, ngay ngày mai tôi sẽ trở về đại lục, từ nay về sau sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."
Diệp Chiếu Minh nhìn cậu cười khinh, lấy một xấp tiền từ ngăn kéo ném lên bàn.
Chung Ý cầm tiền, cả một xấp đô la Hồng Kông mệnh giá một ngàn, hình như có cả trăm tờ.
Diệp Chiếu Minh lạnh mặt nói với cậu: "Lấy tiền đi. Còn nữa, cởi quần áo ra."
Chung Ý kinh ngạc nhìn hắn.
"Cậu cho rằng tôi sẽ tin cái gọi là đảm bảo của cậu sao? Bây giờ làm theo lời của tôi." Diệp Chiêu Minh nói xong lấy ra một cái máy ảnh.
Chung Ý làm theo lời của Diệp Chiếu Minh, lần lượt cởi bỏ quần áo, đến khi cậu hoàn toàn khỏa thân đứng trước mặt Diệp Chiếu Minh. Cậu nhìn thấy máy ảnh, lờ mờ đoán được chuyện Diệp Chiếu Minh sắp làm.
Điều hòa trong phòng quá lạnh, khiến cậu không khỏi rùng mình.
Diệp Chiếu Minh ngồi trước mặt nhìn cậu chăm chú, ánh mắt lưu luyến di chuyển trên người cậu.
Sau đó hắn đi vòng quanh Chung Ý chụp từng tấm một.
Chung Ý cứng đờ tạo dáng theo hướng dẫn của Diệp Chiếu Minh.
Diệp Chiếu Minh chụp một lúc, nhìn lại cơ thể Chung Ý, cảm thấy vẫn chưa đủ.
Không biết qua bao lâu, hắn nói với Chung Ý: Đứng yên." Sau đó quay người ra ngoài.
Chung Ý trần truồng đứng giữa thư phòng, không dám mặc lại quần áo.
Qua một lúc, Diệp Chiếu Minh quay lại.
Hắn ngồi lên ghế sô pha, ánh mắt thâm trầm nhìn Chung Ý, nói: "Cho cậu thêm mười vạn, để tôi làm một lần, có muốn làm không?"
Chung Ý đè nén sự kinh ngạc trong lòng, suy nghĩ một lúc, cắn răng đồng ý: "Làm."
Diệp Chiếu Minh cười khẽ: "Xem ra, cậu đúng thật là đĩ thõa."
Chung Ý cúi đầu không lên tiếng. Thể diện so với mạng người, chẳng đáng là bao.
Diệp Chiếu Minh lấy một lọ bôi trơn ném cho cậu, nói với Chung Ý: "Nằm xuống tự mình mở rộng. Làm xong thì lên tiếng."
Chung Ý cầm lấy lọ bôi trơn, khó khăn quỳ hai đầu gối xuống, dùng một tay chống đỡ, một tay cầm lọ bôi trơn để ra sau lưng.
"Đưa lưng về phía tôi." Diệp Chiếu Minh lạnh lùng nói, thanh âm như dao đâm.
Chung Ý điều chỉnh lại tư thế, nằm sấp trên mặt đất quay lưng về phía Diệp Chiêu Minh, vừa vặn để lộ bờ mông nhô cao trước mắt hắn.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của bọn họ.
Một lúc sau, Diệp Chiếu Minh cầm máy ảnh lên chụp vài tấm.
Chung Ý đưa chất bôi trơn vào hậu huyệt, ra vào một cách máy móc. Nghĩ đến Diệp Minh Minh ở phía sau nhìn chằm chằm mình, sắc mặt cậu tái nhợt không còn chút máu.
Diệp Chiếu Minh kìm lại dục hỏa trong lòng, nhìn chằm chằm phần thân dưới của Chung Ý.
Hắn vốn muốn dùng ảnh khỏa thân của Chung Ý làm vật uy hiếp. Nhưng càng nhìn cơ thể Chung Ý, lại càng tức giận, liền thay đổi ý định.
Chung Ý có thân thể ưa nhìn. Ngũ quan khiến người ta không nhịn được muốn ngắm lại lần hai, làn da trắng nõn, vòng eo cao hơn so với người bình thường, làm nổi bật đôi chân dài và bờ mông cong. Món đồ tốt như vậy nếu bây giờ không bán, thì sau này khó đảm bảo sẽ không bán.
Chỉ là một sinh viên nghèo, vừa bị công ty sa thải, không có bằng cấp hay kỹ năng. Lúc nhìn thấy sự phồn hoa của Cảng Thành, không tránh được sẽ có chút tơ tưởng.
Nếu hắn muốn dấn thân vào con đường này, công việc của hắn ở Cảng Thành có thể bị rò rỉ ở đại lục, tệ hơn là bị người khác lợi dụng. Diệp Chiếu Minh không muốn bất cứ ai nhắc lại chuyện này lần nào nữa.
Cách tốt nhất, là bắt được nhược điểm của Chung Ý.
"Nhanh lên, thời gian của tôi có hạn." Diệp Chiếu Minh nén giận, lạnh lùng nói với Chung Ý.
Chung Ý nghĩ đến tình hình trong nhà, tốc độ tay nhanh hơn.
Đến khi hậu huyệt có thể nhét đủ bốn ngón tay, cậu cảm thấy đã có thể, nói: "Diệp tiên sinh, có thể... có thể làm rồi."
Diệp Chiếu Minh không đợi cậu nói xong, đứng dậy kéo khóa quần, móc lấy phân thân ra, đeo bao vào rồi trực tiếp tiến vào hậu huyệt Chung Ý, sau đó nhanh chóng chuyển động. Hắn vẫn giữ quần áo nguyên vẹn, quỳ giữa hai chân Chung Ý, hai tay ôm lên vòng eo nhỏ nhắn của Chung Ý, hung hăng va chạm vào hậu huyệt Chung Ý, không hề để tâm đến đau đớn của cậu.
Mặt và hai tay của Chung Ý bị áp sát vào thảm, cố sức nâng eo, chịu đựng từng cú thúc phía sau lưng. Đau đến cắn chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng.
Không biết trải qua bao lâu, Diệp Chiếu Minh cuối cùng cũng bắn ra.
Hắn đổ tinh dịch trong bao lên hạ bộ Chung Ý, bôi qua vài lần. Sau đó hai tay không ngừng xoa mông Chung Ý. Xoa một lúc, cảm thấy vẫn chưa đủ, liền tát mạnh một phát, càng lúc càng hung hăng, đến khi mông Chung Ý bị tát thành một mảng xanh tím, không còn nơi nào nguyên vẹn mới dừng lại. Sau đó dời ra phần eo và lưng, làm vệt đỏ lan ra khắp người, tiếp đó chuyển sang phân thân Chung Ý. Núm vú cậu bị hắn dày vò, véo lên, thô bạo không khác gì vắt mì.
Nắn bóp vân vê, eo bị véo đến in dấu tay đỏ chói.
Làm xong hết thảy, Diệp Chiếu Minh hài lòng nhìn Chung Ý nằm liệt trên mặt đất, khóe mắt ầng ậng nước, đôi môi đỏ tươi, cơ thể chi chít dấu đỏ, tràn ngập hương vị của tình dục. Hắn chậm rãi chụp từng tấm Chung Ý nằm trên mặt đất, để tạo thêm cảm giác, hắn cho Chung Ý bày ra nhiều tư thế xấu hổ, có tấm cậu để hai tay tự an ủi, có tấm quỳ ra bú liếm. Chung Ý cứng ngắc nghe theo chỉ thị của Diệp Chiếu Minh.
"Dạng chân ra, không lấy tay che mặt, cười với ống kính."
Chung Ý nhìn vào máy ảnh đen thui nhếch miệng.
"Nâng eo lên, hai tay đẩy mông ra, quay đầu, nhìn vào máy ảnh cười.
Cuối cùng, Diệp Chiếu Minh lấy ra xấp tiền khác ném vào mặt cậu.
Vì quá mạnh tay, một phần trong đó bị rơi ra. Chung Ý đờ đẫn, bình tĩnh nhặt lên từng tờ một.
Diệp Chiếu Minh bên cạnh không ngừng chụp ảnh cậu.
"Cầm tiền, cười với ống kính."
Chung Ý cảm giác mình cười so với khóc còn khó coi hơn.