Tiểu vương gia khiếp sợ nhìn thân thể trần trụi trước mặt mình, đáy mắt đã bị da thịt trắng nõn lấp kín. Lý trí đang tự nói với bản thân rằng cần phải dời ánh mắt đi, nhưng hắn lại không làm được.
Tiểu vương gia lập tức xem mà sững sờ.
Bạch Thỏ Tinh chậm rãi lại gần Tiểu vương gia, nắm chặt lấy tay hắn, bỏ tay hắn lên ngực mình.
Ngực y không bằng phẳng, hơi phồng lên một chút, tay sờ lên thấy mềm.
Tiểu vương gia chụm tay lại, nặn nặn bầu ngực mềm mại trắng mịn của Bạch Thỏ Tinh, cảm thấy cảm giác không tệ, lại tiếp tục nặn nặn.
Mặt Tiểu bạch thỏ càng đỏ hơn, trong mắt che phủ một tầng hơi nước mịt mù, đôi môi cũng hồng hào. Y ưm a một tiếng, như thể giận lẫy, liếc Tiểu vương gia một cái.
Đầu óc Tiểu vương gia bị một tiếng ưm a này kéo trở về, hắn hốt hoảng rụt tay về, quay mặt đi. Mặt của hắn cũng đỏ, còn đỏ hơn cả mặt của Bạch Thỏ Tinh.
"Ngươi, ngươi làm gì vậy?! Không biết xấu hổ!" Vành tai Tiểu vương gia đỏ như thể sắp ứa máu, trong lòng bàn tay dường như vẫn còn sót lại xúc cảm của đầu nhũ trắng mịn, hắn oán hận nghĩ, vừa nãy sao lại không sờ thêm mấy lần.
Bạch Thỏ Tinh vẫn cứ tủi tủi hổ hổ như trước: "Ngươi nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, lần này không thể không nhận trách nhiệm nữa."
"Nhận trách nhiệm gì?! Là con thỏ nhà ngươi tự mình cởi quần áo, bắt ép bản vương sờ ngươi! Liên quan gì tới bản vương?!" Tiểu vương gia quyết không chịu nhận.
"Thế nhưng, nhưng mà, nhéo cũng không phải ta ép ngươi nhéo nốt đúng không." Tiểu bạch thỏ đã tóm được trọng điểm, y ưỡn cao ngực tới trước mắt Tiểu vương gia, "Ngươi xem, ngươi nhéo ta đỏ hết rồi."
"Ngươi... Ngươi..." Tiểu vương gia nhìn bộ ngực trắng nõn trước mắt mình, cùng với dấu tay đỏ còn sót lại trên ngực, không thể nào phản bác nổi.
Chuyện này cũng không thể trách hắn chứ, ai bảo, ai bảo ngực con thỏ chết bầm này lại mềm như vậy đàn hồi như vậy sờ lên mướt như vậy đây!
Tiểu vương gia hừ một tiếng nặng nề, không nói gì.
Bạch Thỏ Tinh đi qua, hai tay vòng qua eo Tiểu vương gia, gối đầu lên hõm cổ hắn, ưm ưm a a làm nũng.
Bầu ngực mềm mại mới vừa rồi còn nằm trong lòng bàn tay mình, giờ đang cọ lên lồng ngực mình chỉ cách một lớp áo, tư vị này, thật sự làm cho người ta khó có thể chịu đựng.
Tiểu vương gia hạ quyết tâm đẩy Bạch Thỏ Tinh ra, lời răn dạy đã đến bên mép rồi, nhìn thấy gương mặt rưng rưng sắp khóc xinh đẹp của Bạch Thỏ Tinh, hắn lại không nói ra khỏi miệng được.
Hắn buồn bực quay lưng lại, nói: "Được thôi được thôi, ngươi lưu lại đi. Có điều, nếu ngươi dám lén lén lút lút hút tinh khí của bản vương, bản vương phát hiện ra, nhất định sẽ tìm đạo sĩ bắt ngươi lại."
Bạch Thỏ Tinh nghe được câu này của Tiểu vương gia, lập tức vui vẻ ra mặt, thoắt cái đã leo lên giường vươn mình kéo chăn đắp kín, chỉ lộ ra đôi mắt hồng hồng tròn xoe nhìn chằm chằm vào Tiểu vương gia, vừa nhìn chăm chú, vừa nói: "Phu quân, ngươi mau tới ngủ đi~ "
Tiểu vương gia bị một câu "phu quân" gọi cho rùng mình, hắn còn chưa kịp mở miệng phát tác, Bạch Thỏ Tinh đã lại nói: "Ngươi ôm ta ngủ đi mà, phu quân~ "
"Ta... ôm?" Tiểu vương gia đi tới trước giường, cúi đầu nhìn Bạch Thỏ Tinh đang an ổn nằm trong chăn, cố ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn nói: "Không cho ngươi ngủ trên giường."
"Vậy ta ngủ ở đâu?" Bạch Thỏ Tinh mơ mơ màng màng, không hiểu vì sao, "Ta muốn cùng ngủ với ngươi mà."
Y còn đang làm nũng.
"Ngươi ngủ dưới đất." Tiểu vương gia lang tâm như sắt, không hề bị lay động bởi mấy trò làm nũng của Bạch Thỏ Tinh.
Bạch Thỏ Tinh duỗi từ trong chăn ra hai cánh tay trắng như tuyết, ôm lấy cổ Tiểu vương gia kéo hắn xuống, Tiểu vương gia trong chốc lát không để ý, bị y kéo đến trên giường.
Chăn trượt xuống, mặt Tiểu vương gia đối diện thẳng với bộ ngực trắng như tuyết hắn mới vừa hoài niệm. đầu v* hồng nhạt nằm ngay bên miệng hắn, hắn chỉ cần hơi nhích về phía trước một chút là có thể chạm tới.
"Ngươi, ngươi làm gì thế!" Tiểu vương gia bắt đầu giằng co, mà con thỏ tinh này cũng thật khoẻ, Tiểu vương gia bị y ôm chặt, liều mạng giãy giụa cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại mặt còn cọ qua cọ lại vào ngực Bạch Thỏ Tinh vài lần.
Tiểu vương gia cảm giác máu dịch cả người mình đều đang trào lên mặt, cuối cùng hắn giãy giụa mệt mỏi, đành thuận theo, chôn đầu trong lồng ngực Bạch Thỏ Tinh, nói một cách uể oải: "Mau thả bản vương ra."
Bấy giờ Bạch Thỏ Tinh mới bất đắc dĩ thả Tiểu vương gia ra.
Trước ngực y đã bị cọ cho ửng hồng, đầu v* đã ưỡn lên, run run rẩy rẩy dựng thẳng ở đó, chờ người đến hái.
Tiểu vương gia bối rối quay mặt đi, nói: "Nói chung là ngươi bớt nhăm nhe bản vương đi, bản vương sẽ không ngủ với ngươi."
Bạch Thỏ Tinh cảm thấy rất tổn thương, rõ ràng buổi trưa trên xe ngựa, Tiểu vương gia còn ôm y vào ngực vuốt lông cho y, dùng mặt cọ vào bụng dưới y, gọi y là Miên Miên ngoan, sao đến buổi tối lại như thế biến thành một người khác vậy.
"Nhưng, nhưng ta muốn..."
"Không cho ngươi muốn!" Tiểu vương gia ngắt lời y.
Bạch Thỏ Tinh liền suy nghĩ một lúc, y nghĩ ra một kết luận, hay là phu quân chỉ yêu thích nguyên hình của y?
Y dẩu môi, thử thăm dò nói: "Vậy ta biến thành nguyên hình ngủ với ngươi, có được hay không?"