Mục lục
Trợ Lý Nữ Vương Của Tổng Tài Công Ty Bên Cạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày ấy, hai người vẫn gặp nhau.

Chỉ có điều đã không còn giương cung bạt kiếm như trước đây, gặp mặt chỉ nói khách sáo một hai câu, người bên ngoài nhìn thấy chẳng thấy khách sáo đâu, chỉ thấy không khí ấy thật “tình cảm”.

Nữ vương thụ vẫn luôn cảm kích ôn nhu công đã cứu y trong quán bar, cho nên thái độ cũng không tệ lắm, ngược lại lại khiến ôn nhu công không thích ứng được.

Hai người ở trong quán bar uống rượu, uống nhiều lắm, liền mở máy hát karaoke.

Ôn nhu công chế nhạo nữ vương thụ, nói y làm trợ lý nhiều năm như vậy, giúp người ta kiếm không ít tiền, cuối cùng lại không túm được người ấy.

Nữ vương thụ cười ha ha, nói hắn không phải cũng giống như vậy, bên tiểu học đệ nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị người ta cướp mất.

Ôn nhu công nói, “Đúng là giống nhau.”

Nữ vương thụ nói, “Làm sao có thể giống nhau được, người kia của tôi còn biết tôi thích hắn, hắn không thích tôi tôi cũng không có cách, còn anh, cậu ta căn bản chưa từng biết anh thích cậu ta, chỉ sợ, cậu ấy còn không biết anh cũng là người đồng tính đi! Thật là đồ ngốc đáng thương a!”

Nữ vương thụ cười nhạo không chút hạ thủ lưu tình.

Ôn nhu công bị nói đến ủ rũ.

Nữ vương thụ vẫn tiếp tục lời nói ác độc của mình, “Bọn họ đều bảo anh ôn nhu à, tôi thấy anh chính là yếu đuối, khúm núm, không biết tranh thủ mà nắm chặt cơ hội, cho nên mới bị người ta xen ngang. Tôi đây cũng từng tranh thủ qua, cũng không cần tiếc nuối, mặc dù bại bởi một người như vậy thực không cam lòng, còn anh??? Ha ha…”

Ôn nhu công vốn muốn quên đi mọi chuyện, nhưng lại bị người khác đào ra mà nói.

Nhưng ngại xấu mặt nên không thể nào tức giận, chỉ có thể uống rượu, uống rượu, uống rượu, uống rượu.

Cho nên cuối cùng, ôn nhu công vẫn say cho dù tửu lượng tốt lắm, còn người có tửu lượng không tốt lắm là nữ vương thụ cũng không mấy thanh tỉnh.

Bất quá nữ vương thụ vẫn có đủ lí trí mà hành động, đem kẻ say như chết kia dìu ra khỏi quán bar, đóng gói mang về nhà mình, tuy rằng lần trước y đã tới nhà ôn nhu công, nhưng mà tình huống hiện tại lại lộn xộn thế này, thật sự lười giải thích, đành mang về nhà mình.

Su khi đem người mang về, y cũng rất có lòng mà đem ôn nhu công ném lên sô pha, còn mình thì tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ.

Y cảm thấy mình không bỏ lại hắn ở quán bar chính là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Vì thế ôn nhu công đáng thương cứ như vậy mà ngủ thẳng cẳng đến khi thức dậy, sáng sớm tỉnh lại, không những đau đầu, mà còn bị sái cổ. Tư thế ngủ trên sô pha không đúng.

Nhìn cảnh vật xung quanh, ôn nhu công liền phát hiện mình đang ở một địa phương xa lạ, trong một cái nhà trọ hạ cấp, phòng khách đóng đầy đinh, trên tường còn ẩm mốc, cái bàn cạnh cửa sổ đặt không ít sách, thất loạn bát tao, cửa phòng cũ nát.

Ngay khi ôn nhu công đang chăm chú quan sát, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, nữ vương thụ mặc duy nhất một cái quần tam giác nhỏ cùng với cái áo phông quá cỡ lò dò đi ra.

Cổ áo phông rất lớn nên có thể thấy không sót chút xương quai xanh nào, ôn nhu công nhìn mà cảm thấy miệng mình có điểm khô.

Nhìn xuống bên dưới, đó là đôi chân tinh tế thon dài, rõ ràng là đang câu dẫn hắn mà.

Ôn nhu công cảm thấy mình bắt đầu nóng dần lên.

Nữ vương thụ dụi dụi mắt, rốt cục thấy được ôn nhu công đang ngồi nghệt mặt trên sô pha, liền hỏi, “Sao anh còn chưa đi?”

Sau đó liền đi vào WC, không thèm để ý đến hắn.

Ôn nhu công nhìn theo, cái WC kia cũng bé tí tẹo.

A, đúng là đồ keo kiệt.

Cuối cùng ôn nhu công vẫn làm bữa sáng cho nữ vương thụ rồi mới đi.

Bởi vì hắn vô tình phát hiện nữ vương thụ không ăn sáng, cảm thấy như vậy là không tốt, vì thế thấy trong tủ lạnh có chút nguyên liệu nấu ăn, trứng gà, hắn liền làm trứng chần nước sôi.

Ôn nhu công nói, “Không ăn sáng là không tốt.”

Nữ vương thụ nói, “Anh quản nhiều như thế làm cái gì?”

Ôn nhu công giận, lòng tốt của mình đặt không đúng chỗ, “Không cho tôi quản thì thôi, được, tôi đi.”

Vì thế ôn nhu công bước đi.

Nữ vương thụ ăn trứng, uống sữa, thấy ôn nhu công thở phì phì bước đi như vậy, cũng hiểu được lời nói của mình vừa rồi có bao nhiêu nghiêm trọng.

Bất quá……. Nữ vương thụ lại nghĩ, một đại nam nhân nhỏ mọn, có chút xíu đã tức giận rồi, không trách đến giờ vẫn chưa có người yêu.

Vì thế tiếp tục vô tư mà ăn trứng.

Sau lần đó, lần gặp tiếp theo của hai người là sau khi tan tầm.

Ôn nhu công chắc chắn sẽ không thừa nhận chuyện mình tức giận mà trốn tránh nữ vương thụ.

Ôn nhu công vừa lái xe rời gara liền thấy nữ vương thụ từ tòa nhà bên cạnh đi ra, không biết vì sao liền có ý tưởng muốn đưa y một đoạn đường.

Không đợi hắn thực hiện ý tưởng, đã thấy nữ vương thụ bị xe đụng phải.

Nữ vương thụ, y, ở hành lang cho người đi bộ, bị một chiếc, xe đạp nhi đồng, đụng phải.

Ôn nhu công bị tình huống này làm cho 囧!

Người đi bộ ven đường cũng 囧.

Người bạn nhỏ đi xe đạp vô cùng sợ, bởi vì mình vừa gây ra rắc rối. Cậu bạn nhỏ nói không nên lời, khóc nức nở hỏi: “Chú ơi, chú không sao chữ? Cháu… Cháu không hề cố ý….”

Nữ vương thụ dương nhiên sao có thể so so với cậu bạn nhỏ, chỉ ngồi xổm xuống nhìn thương thế của mình. Sau đó vừa động, phát hiện cổ chân bị trặc. Nghĩ nghĩ, lúc này chỉ còn cách tự túc bắt xe đi bệnh viện viện.

Ôn nhu công sau một hồi 囧 cũng đã xuống xe, dù sao hắn và nữ vương thụ cũng có thể coi như là….. bạn bè một thời gian, không thể làm lơ coi như không phát hiện được.

Ôn nhu công nói với nữ vương thụ, “Để tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Có cu li miễn phí, nữ vương thụ cũng không nói thêm nữa, nói đã làm phiền, sau đó vào xe của ôn nhu công mà đến bệnh viện.

Nữ vương thụ nói, lái xe đến bệnh viện tiểu khu XX là được.

Tiểu khu XX chính là khu nữ vương thụ ở.

Ôn nhu công nhớ lại cảnh tượng mấy ngày hôm trước, cảm thấy nơi này vốn không phải dành cho người ở, huống chi bây giờ nữ vương thụ còn đang bị thương. Ôn nhu công dù sao cũng là ôn nhu, cho nên tính đem người mang về nhà mình dưỡng bệnh.

Nữ vương thụ cũng không thật sự muốn đồng ý, dù sao mình có phải là phế nhân đâu, hơn nữa quấy rầy nhà người ta cũng không tốt.

Ôn nhu công nói, “Tôi không để ý, cậu để ý làm cái gì? Ba mẹ tôi hiếu khách lắm. Cậu không cần khách khí đâu. Còn xem tôi là bạn bè không?”

Đương nhiên, ba mẹ hiếu khách kỳ thật là do ôn nhu công tán dóc thôi.

Nữ vương thụ muốn nói chúng ta là bạn bè khi nào, nhưng lại nhịn xuống, dù sao nữ vương thụ vẫn nhận biết được lời nói ác độc của mình.

Vì thế nữ vương thụ nghĩ nghĩ nói, “Tôi đến nhà anh không có đồ dùng sinh hoạt, vô cùng bất tiện a.”

Ôn nhu công lập tức vỗ ngực nói thẳng thắng, “Dùng của tôi a.” Nhưng khi nhìn đến sự khác biệt về hình thể giữa hai con người, cũng không nói được gì cả, cho nên đành nói, “Vậy trước hết về nhà cậu, thu thập hành lý.”

Cho nên, nữ vương thụ chỉ có thể thỏa hiệp, ai bảo bác sỹ thực tập kia đem chân mình gói thành cái bánh chưng cơ chứ. Rõ ràng chỉ là trẹo chân, mà kết quả thành ra cứ  như là gãy hẳn.

Nữ vương thụ đến ở nhà ôn nhu công, được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.

Nói ra cũng có chút khoa trương, nhưng mà cũng không kém như vậy là mấy, ít nhất ba mẹ ôn nhu công vô cùng cao hứng, càng nhìn con dâu, càng lúc càng thấy thuận mắt hơn.

Đang nói đến lý do nữ vương thụ bị thương, mẹ của công oán trách bảo ôn nhu công quá mức bất cẩn, tại sao lại có thể để nữ vương thụ bị thương nặng như vậy.

Cho nên………. Nữ vương thụ nghĩ, hai vị lão nhân gia lại hiểu lầm cái gì đây?

Ôn nhu công lại nghĩ, cũng không phải mình đi xe đạp đâm vào, tại sao lại có liện quan đến mình?

Bất quá hắn không có đem mấy lời này nói ra, chỉ cười đáp vâng vâng…

Vì thế không khí của bữa cơm vô cùng quỷ dị.

Sau khi ăn xong, ôn nhu công bảo người giúp việc thu xếp phòng khách một chút để cho nữ vương thụ đến ở. Phòng khách ở ngay cạnh phòng của ôn nhu công, tiện thể chiếu cố người bên cạnh.

Mẹ của công nhìn thoáng qua ba của công, ý tứ rằng, “Tại sao lại ở phòng khách?”

Ba của công nhẹ nhàng lắc đầu nói, “Người trẻ tuổi đương nhiên là còn thẹn thùng, làm sao có thể dễ dàng nói cho chúng ta biết được, chúng ta không nên chen ngang a.”

Mẹ của công thở dài, “Không phải vẫn nói nhiệt tình của tuổi trẻ không có gì có thể cản trở, vì sao thời điểm mấu chốt như vậy lại lo lắng vớ vẩn cơ chứ.”

Ôn nhu công thấy ba mẹ mình nghĩ về bọn họ như vậy, chỉ muốn hộc máu mà thăng thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK