Lãnh Tà Dương chính là thích loại người lãnh khốc như vậy! Ngẫm lại thời điểm hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lãng Tà, cái con người cao lớn, lẫm liệt uy phong, dáng vẻ hiên ngang oai vệ ấy! Nhất là ánh mắt, băng lãnh vô tình kia, giống như bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì vật gì cũng không thể chống đối sự độc tài của y! Trong khoảnh khắc đó, Lãnh Tà Dương đã yêu y! Cũng chính vào lúc đó, hắn đã quyết định, vô luận như thế nào, cũng muốn cùng người này tâm linh tương thông!!! Nhưng tình hình bây giờ thật là không lạc quan cho lắm!
Lãng Tà nghĩ người kia nhất định sẽ cầu xin tha thứ, nhưng lại không nghĩ rằng, con người nhu nhược trước mặt kia ánh mắt đột nhiên lại mang đầy ai sở, trộm liếc mắt thì lại nhìn thấy ánh mắt hắn lấp loáng vẻ bất định, muốn nói nhưng lại thôi, há miệng thở dốc, lại đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Ngươi giết ta đi…… Dù sao…. đây cũng là số mệnh của ta……”
Trong lòng một phen bốc hỏa! Người này rốt cuộc có ý tứ gì?! Giết hắn?! Y cư nhiên bị hắn ra lệnh?! Lãng tà cười lạnh: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì liền nói cho ta! Tính nhẫn nại của ta rất là kém cỏi! Đương nhiên, đao trên cổ ngươi cũng rấtlà sắc bén!”
“…… Ai!” Hai con ngươi trong suốt lóng lánh của Lãnh Tà Dương làm cho sự thống khổ càng sâu, sắc mặt tái nhợt càng thêm trắng thuần, cơ hồ giống như một tờ giấy trắng trong suốt, hắn mấp máy khóe miệng, tựa hồ như sắp sửa hạ một quyết tâm rất lớn, nhưng cuối cùng vẫn là là cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Ngươi vẫn là giết ta đi……” Thanh âm kia, tựa hồ ai đỗng dị thường(1), nghẹn ngào sắp khóc.
“……” Lãng Tà chưa bao giờ cảm thấy phiền toái như thế này! Biết rất rõ nam hài này có khả năng đang bày ra một cái vòng lẩn quẩn lừa đảo, mà chính mình lại cư nhiên cam tâm tình nguyện rơi vào, chỉ vì không đành lòng nhìn thấy gương mặt đó bị che phủ bởi một tầng đau thương không tương xứng với tuổi tác như vậy! “Mình khẳng định là điên rồi!”
Y hét lớn một tiếng: ” NÓI! Nếu không, ta cho ngươi sống không được yên thân!!!” Tính cách thô bạo trong một thoáng bộc lộ rõ ràng! Lãng Tà nhếch môi, trong lòng bỗng dâng tràn một loại cảm giác bất lực, khiến y nhất thời không thể rủ bỏ! Nếu là bình thường, y đã sớm mỉm cười không khách khí mà đem kẻ kia ra đùa bỡn đến khi hắn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ! Hôm nay, dường như có điểm gì là lạ! Thật sự là dễ dàng bị chọc giận a!
Lãnh Tà Dương nâng mắt, thủy châu trên đôi mi hẹp dài khẽ động, giữa làn hơi nước bốc lên mờ ảo lại càng kinh động lòng người, cuối cùng, hắn nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, ta vẫn bị dưỡng ở Lung Linh các…… mụ mụ ở Lung Linh các nói, ta là do nàng lụm ra từ đống rác…… Nàng từ nhỏ liền huấn luyện ta khiêu vũ, còn nói, nàng nuôi ta ta phải hồi báo nàng…… Cho nên, năm mười bốn tuổi, ta đã bắt đầu tiếp khách…… ( ha hả, Lãng Tà,ngươi dám nói biểu tình phẫn nộ trên mặt là không phải vì ta đi?! Xem ra phải tăng mạnh trình độ thê thảm mới được!) trong triều đình đầy trẫy những quý nhân quyền cao chức trọng…… Ở bên ngoài ai cũng đều là chính nhân quân tử, kỳ thật tất cả đều là bọn người biến thái, mặt người dạ thú ( chính là ngươi nga! Vương gia đại nhân)…… Bọn họ đùa bỡn qua các nữ tử trong Lung Linh các cảm thấy vẫn còn chưa tận hứng, thế là, nghĩ ra đủ loại biện pháp để hành hạ ta…… Vào ban ngày, ta là hồng bài vũ nương cao cao tại thượng, Vào buổi tối, ta cũng chỉ là món đồ chơi trên giường của vô số nam nhân…… ( uy uy, Lãng Tà, biểu tình của ngươi sao lại giống như muốn ăn thịt người vậy!) cứ như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần ta đều bị bọn chúng tàn phá…… Hận không thể tự kết liễu đời mình để được giải thoát! Bởi ta biết, ta khẳng định ta không phải là bị nhặt được, ta cũng tin tưởng cha mẹ của ta khẳng định còn sống trên đời…… Ta chỉ hy vọng một ngày kia có thể trở lại bên cạnh bọn họ, dĩ tẫn hiếu đạo…… Chính là, mụ mụ nhất định sẽ không buông tha cái cây hái ra tiền là ta đây…… Mãi cho đến khi thị lang đại nhân kia xuất hiện, hắn nói, chỉ cần ta ám sát ngươi thành công, hắn liền cho ta khai thiên giá thục thân(2)……” Ai nha, má ơi, chính mình nói ra mà còn cảm động muốn khóc a…… Lãnh Tà Dương nâng lên khuôn mặt đầm đìa châu lệ, nên không thể thấy rõ biểu tình của Lãng Tà đang đứng đối diện, hắn cố ý kinh hoảng nắm lấy cổ áo, nói, “Hoặc giả, thân thể ta một bộ bị tàn phá, nhuốc nhơ…… Nhất định là làm cho Vương gia ngài cảm thấy ô uế hai mắt mình…… Thỉnh Vương gia thành toàn, ban thưởng cho ta cái chết…… Cha nương, hài nhi bất hiếu —”
”Đủ rồi!!!” Lãng Tà bạo phát ngắt lời hắn! Ánh mắt rực lửa! Y không ngừng ở trong lòng tự nói, người này chắc chắn đang diễn trò, lời hắn nói hết thảy đều là bịa đặt! Giả dối, bịa đặt!!! Nhưng y lại không thể áp chế lửa giận trong lòng! Chỉ vừa nghĩ tới chuyện hắn bị đùa bởn dưới thân của một nam nhân khác, trong lòng bức bối đến hô hấp cũng không thông. Người này nhất phái hồ ngôn(3), nhưng cư nhiên lại ảnh hưởng đến tâm tình của y! Cái này tuyệt đối không phải chuyện tốt! Cách phòng bị sớm nhất chính là, giết hắn!! Dĩ tuyệt hậu hoạn(4)! Nhưng nhìn dung nhan tái nhợt tràn đầy nước mắt kia, tổng lại làm cho mình có cảm giác xúc động len lõi trong lòng ngực! Chuyện gì xảy ra đây?Xiết chặt bàn tay, Lãng Tà bình ổn lại cảm giác khác thường trong lòng ngực, đôi môi mỏng xả ra một mạt tươi cười châm chọc, quái dị cơ hồ vặn vẹo: ” Lời nói dối của ngươi, còn hơn cả trong tưởng tượng của ta!”
Lãnh Tà Dương hoảng hốt, một phen nhanh chóng lau bọt nước trên mặt, kinh ngạc nhìn người đối diện, người này ý chí sao lại có thể sắc đá đến vậy?! Quả nhiên vô cùng lãnh khốc a!
Không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc kia, Lãng Tà khẽ gật đầu! Ngay thời điểm Lãnh Tà Dương còn chưa thông suốt việc gì, hắn kinh ngạc nhìn vào những vòng tròn đỏ ửng phù phiếm trên mặt nước, thậm chí là càng ngày càng đậm! Hậu tri hậu giác hắn mới cảm thấy trên cổ truyền đến một trận đau đớn! Như vậy, hồng sắc này, là máu tươi của chính mình sao?!
“Ngươi có biết ngươi chọn nhầm người để đùa bỡn rồi không? Kỳ thật ngay từ đầu ngươi đã sai lầm rồi……” Lãng Tà khinh bỉ nhìn hắn, ánh mắt vô tình cùng ngữ khí đùa cợt, “Thị lang đại nhân kia tuyệt đối không có lá gan phái người đến ám sát ta…… Hắn lấy lòng ta còn không kịp mà!”
“……” Lãnh Tà Dương ở trong lòng thầm mắng một câu! Thật là, ai lại dám động đến Cảnh Dương Vương a! Đây chính là thân đệ đệ của hoàng đế! Chỉ có ai ăn sung mặt sướng, nhàn rỗi không có việc gì làm mới đi ám sát một tên đại ma đầu như y!!! Xem ra, nhân hữu thất sách, mã hữu thất đề, xem ra Lãnh Tà Dương hắn cũng có ngày hôm nay!
“Ngươi thật sự không chịu khai ra là ai phái ngươi tới sao? Thật là ngượng ngùng a! Ta cũng không còn hứng để nghe……” Lãng Tà nhìn hắn một cái, đứng dậy, thân thể cao lớn cường tráng dẫm lên nền đá cẩm thạch bóng loáng, hạ lệnh cho những người ở phía sau, “Nhớ rõ, không được làm dơ dục trì của ta!”
Không có một thanh âm hồi đáp! Nhưng Lãnh Tà Dương biết mình nếu không mở miệng nói, hắn chết là điều không thể nghi ngờ! Cho nên, trước khi thanh đao trên cổ và tính mạng hắn tiếp xúc thân mật, bất chấp tất cả hô to một tiếng: “Ta yêu ngươi!!!”
“! Bịch ——” dường như có người ngã sấp xuống!
Thừa dịp tất cả mọt người ngây ngẩn, Lãnh Tà Dương lớn tiếng nói: “Ta gọi là Lãnh Tà Dương, năm nay 15 tuổi, thuở nhỏ không cha không mẹ, đi theo bảy vị tỷ tỷ trưởng thành! Ham thích khiêu phi thiên vũ, hỉ hoan cái gì đó đôn hoàng, am hiểu sử độc, hai tháng trước thì đến kinh thành, vì để kiếm miếng cơm ở nơi phồn hoa đô thị này, thế nên mới đi kiếm một công việc dễ làm nhất nhưng cũng kiếm tiền nhanh nhất, vì vậy mới nam phẫn nữ trang khiêu vũ ở Lunh Linh các! Cách đây một tháng, ta đã đối ngươi nhất kiến chung tình!”
Lãng Tà đứng lên, ánh mắt lợi hại giống như tiễn thất phi tốc lưu động, cơ hồ đem cả thân thể Lãnh Tà Dương chọc thành cái tổ ong! Y trừng trứ hắn một lúc lâu, vẻ mặt người thiếu niên kia quả thật rất kiên quyết, ánh mắt lại là chân chí cùng cố chấp như vậy! Một chút cũng không có bất kỳ ý tứ khinh nhờn nào! Trong mắt dần dần khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh cùng kiêu ngạo! Thanh âm lạnh lùng đủ để đóng băng cả ngọn lửa: “Ta đối với bất kỳ thứ gì cũng là bất tiết nhất cố(5)! Đối với biến thái lại càng không có hứng thú gì! Không cần lo lắng cho cha và nương của ngươi, ngươi cứ yên tâm ra đi đi!”
“……” Hắn không tin! Người nam nhân này cư nhiên như vậy!! Sao lại có thể?! Nhất thời tình thế cấp bách, Lãnh Tà Dương linh hoạt chuyển động thân thể, cơ hồ không ai thấy rõ bằng cách nào hắn có thể thoát được nhiều kiếm như thế đặt trên cổ, đợi người phía sau kịp phản ứng, hắn cũng đã vươn tay cơ hồ muốn chụp lấy y phục trên người Lãng Tà! Lãng Tà mắt nhíu lại, trực tiếp mạnh mẽ nắm lấy cổ tay hắn, dùng sức bẻ xuống dưới, thanh âm xương cốt thoát vị rành mạch truyền vào lỗ tai mọi người! Sắc mặt Lãnh Tà Dương nháy mắt một mảnh tuyết trắng! Sắc mặt còn trắng bệch hơn khi nãy tựa như không còn một tia sinh khí! Mồ hôi lạnh đại tích đại tích theo trên trán trợt xuống, môi dưới cơ hồ bị hắn cắn rách, hắn sợ hãi chính mình hé miệng, thần kinh sẽ không thể chống đỡ nổi cơn đau đớn cường đại kia mà ầm ầm sụp đổ! Thật sự, rất đau!!!
Lãng Tà cũng không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp xoay người: “Còn phải đợi ta đích thân ra tay?” Cư nhiên chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà có thể tới gần mình! Người này, vô luận như thế nào, đều là một cái tai họa! Thà rằng thác sát nhất thiên(5), cũng không có thể có một con cá lọt lưới! Đây chính là chuẩn tắc của Lãng Tà y!
Cho tới bây giờ cũng chưa từng quay đầu lại phía sau nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu người, hiện tại lại càng không có khí lực để quay đầu lại! Nhưng là, hơi thở của những tên đứng phía sau thật làm cho da đầu của Lãnh Tà Dương run lên! Hắn đối với độc phi thường mẫn cảm, cho nên, đối với hết thảy hơi thở của thường nhân bình thường sẽ có cảm giác! Chính là, vừa rồi, gần mười người đứng ngay sau hắn, hắn lại không hề cảm giác được bất cứ cái gì!!! Từ đó có thể biết, những người này, tuyệt đối là cao thủ ám sát! Như vậy, cũng không cần khách khí với bọn họ!
Nâng lên cổ tay đau nhức muốn chết của mình, Lãnh Tà Dương cũng đâu phải loại dễ chọc! Chính vương gia các người ép ta trước, cũng đừng trách ta hạ thủ không lưu tình với các người! Tay trái run lên, một vật gì đó dài nhỏ theo cổ tay áo hắn bắn ra, quai quai, ngươi nhất định phải thay ta báo thù a! Lãng Tà vừa bước ra không tới mười bước liền sửng sốt! Vừa rồi, thanh âm đó là gì?! Hắn lập tức xoay người, liền nhìn thấy năm hắc y tử sĩ của hắn toàn thân bất động nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh! Ở trên mặt đất, uốn lượn du động, chính là một con rắn nhỏ màu ngọc bích!!! Nó du động cái lưỡi đỏ như lửa, trườn quanh chân Lãnh Tà Dương, tựa hồ như lấy lòng hắn! Toàn bộ thân rắn lại có xu hướng muốn trườn lên phía trên!
Gương mặt Lãng Tà loáng cái cũng trở nên trắng nhợt hệt như Lãnh Tà Dương! Y đường đường là Cảnh Dương Vương không sợ trời không sợ đất, giết người không chớp mắt, chính là, y kiêng kị nhất chính là — động vật máu lạnh!!!
“Ngươi sợ sao?!” Lãnh Tà Dương nhếch nhếch khóe miệng, nhưng vẫn không dám khinh thường vọng động! Dù sao cơn đau đớn nơi cổ tay hắn không phải nhất thời nửa khắc là có thể dừng lại!!
Ném cho Lãnh Tà Dương một cái nhìn băng lãnh: “Chỉ là một con rắn nho nhỏ thôi! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ý đến nó sao?!”
“Ta không phải nói quai quai! Ý ta nói là, ngươi sợ sẽ yêu phải tên đồng tính là ta, cho nên, mới nhanh chóng kêu sát thủ giết ta để trừ hậu họa?” Lãnh Tà Dương nhìn y nói.
Có lẽ trạng thái run sợ con rắn nhỏ kia đã dừng lại, Lãng Tà âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi cho là trên thế gian này còn có chuyện khiến ta sợ hãi?! Cái chuyện đó quả thật hư vô mờ ảo thậm chí có thể nói căn bản là không tồn tại, căn bản không có gì hảo hiếm lạ!!”
“Thật không? Vậy chúng ta đánh cược xem như thế nào?” Lãnh Tà Dương mỉm cười, lập tức vặn vẹo chỉnh lại khuôn mặt xuy nha liệt chủy(6). Chết tiệt, tại sao gãy xương lại đau như thế này?! Hắn lại tiếp tục thêm vào một câu, “Đương nhiên, nếu sợ ngươi liền có thể không cượt! Dù sao, toàn bộ vương phủ đều theo sự sắp đặt của ngươi!”
“Phép khích tướng đối với ta vô dụng!” Lãng Tà cười lạnh, rồi mới dừng lại một chút, “Cược cái gì?”
“Một tháng!” Lãnh tà dương trong đáy mắt hiện lên cái nhìn kiên định, khiến cho cả người hắn như sáng lên, “Để cho ta ở tại vương phủ của ngươi một tháng! Để xem, sau một tháng, ngươi làm sao có thể không yêu ta!”
“Sao có thể như vậy!” Lãng Tà lạnh lùng phản bát, “Ta đối với nam nhân không dám hứng thú! Nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc mới là sở thích của ta!”
“Vậy là ngươi không dám cược?” Lãnh Tà Dương khích bát Lãng Tà! Hắn đột nhiên phát hiện, người nam nhân này, kỳ thật căn bản cũng không tới nỗi quá mức khủng bố, thậm chí còn dễ dàng mắc câu! Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ, đây chính là cái mà nhân gian thường gọi là mưu cầu danh lợi?! Hoặc là, thịnh danh chi hạ, kỳ thật nan phó(7)?! Chỉ sợ hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, điều này hoàn toàn là nhờ công lao của một con rắn nho nhỏ!
“Ai nói!” Lãng Tà lập tức phản bác lại! Bất quá ánh mắt y lại sắt bén hơn! Thiếu niên này, chỉ sợ cũng đang chờ chính mình cắn câu thôi! Chính mình vừa rồi sơ suất làm hắn thực hiện được! Cười lạnh hai tiếng, Lãng Tà khôi phục lại thần thái cuồng ngạo trước kia, nhìn Lãnh Tà Dương ở phía dưới như nhìn một tên hạ nhân ti tiện, rồi mới nói, “Lần cá cược này, ta cược là được! Ngươi có thể ở trong vương phủ một tháng! Nhưng một tháng sau, chờ người đến nhặt xác ngươi đi!!!”
————-*****————–
(1)Ai đỗng dị thường: đau thương dị thường.
(2)Khai thiên giá thục thân: cho tiền chuộc thân.
(3)Nhất phái hồ ngôn: lời nào nói ra cũng là giả dối
(4)Dĩ tuyệt hậu hoạn: giống như ‘diệt cỏ tận gốc’ ý.
(5)Bất tiết nhất cố: không cố chấp.
(6)Thác sát nhất thiên: câu này giống như ‘thà giết lầm còn hơn bỏ sót’. Nguyệt cũng ko chak XD.
(7)Xuy nha liệt chủy: gương mặt méo mó. (đại khái là vậy)
(8)Thịnh danh chi hạ, kỳ thật nan phó: Nguyệt bó tay.
————-***————–