"Đủ rồi"_ Cô nói trong tuyệt vọng, nước mắt tuôn như mưa, cả người ngồi thụp xuống.
Hóa ra, cô sai rồi.
Lần đầu tiên hắn chiếm đoạt cô, trong vô thức cô nghe được hắn nói yêu cô, nhưng cô lại cho là mình bị ảo giác. Mỗi lần hắn cưỡng đoạt cô nhưng sang hôm sau cô không nhìn thấy hắn, là vì hắn không muốn nhìn thấy cô tổn thương ư? Lí do cô không thấy tình nhân của hắn...
Tất cả đều lần lượt xuất hiện trong đầu cô, có cảm giác trái tim như bị ai đó cầm dao đâm lấy, nhìn thấy máu chảy đầy lại không thể làm gì.
Đang lúc này, cánh cửa phẫu thuật mở ra, bác sĩ bước ra ngoài, trợ lí của hắn nhìn cô rồi đi đến hỏi bác sĩ tình hình.
Bác sĩ lắc đầu, nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, người nhà hãy vào nói lời cuối cùng với bệnh nhân"
Bác sĩ nói rồi đi mất, cô nghe thấy vậy lập tức tức chạy vào.
Hắn nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt, trên trán còn quấn băng, khắp người toàn vết thương, cô nhìn mà thấy khiếp sợ.
Nếu như không có hắn, người nằm đây là cô.
Cô từng bước chậm rãi đi về phía hắn, dịu dàng gọi tên hắn, nước mắt lăn dài trên má: "Ưng Kiệt..."
Tịnh Nhi muốn nói, còn có cô, cô còn chưa bù đắp cho hắn, chưa tha thứ cho hắn... chưa kịp nói yêu hắn, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Ưng Kiệt chậm rãi mở mắt, hắn biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nhìn cô đau lòng như vậy, trái tim hắn lại xót xa.
Ưng kiệt mở mắt, nhìn thấy cô, lạnh lùng lên tiếng: "Bỏ đứa bé đi"
"Không... tôi không muốn... tôi không muốn"
Tịnh Nhi nghe vậy hoảng sợ, quên cả khóc, tay ôm chặt bụng, hét lớn.
Hắn không phải người, hắn là ác ma. Tại sao đến lúc sắp chết rồi vẫn muốn làm tổn thương cô?
Hắn liếc nhìn trợ lý đứng ở cửa, quát lên: "Khúc Kính... nhất định phải bỏ đứa bé trong bụng Tịnh Nhi. Ngay lập tức... Khụ khụ"
"Ưng Kiệt, anh không thể làm thế, đây là cốt nhục của anh mà... Nếu anh làm thế cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh..."
Còn chưa kịp nói xong, bên ngoài đã có thêm hai vệ sĩ vào kéo cô đi.
Tịnh Nhi đi rồi, nhưng những lời nói của cô vẫn còn vọng lại: "Doãn Ưng Kiệt... Tôi hận anh... Anh sẽ chết không tử tế..."
Tịnh Nhi đi rồi, nhưng những lời nói của cô vẫn còn vọng lại, từng câu nói như lưỡi dao cắm sâu vào trái tim hắn.
Hắn biết làm vậy rất độc ác, hắn phải khiến Tịnh Nhi hận hắn, có như vậy khi hắn chết, cô mới không đau lòng.
Tịnh Nhi của hắn còn phải có tương lai, nếu có đứa bé cô ấy sẽ rất khổ sở.
"Tịnh Nhi... Ta không mong em tha thứ cho ta, nhưng ta hy vọng em phải sống tốt."
Từng giọt nước mắt lăn xuống, lần đầu tiên hắn khóc vì một người phụ nữ.
Đời này, hắn nợ cô, kiếp sau nhất định hắn sẽ bù đắp cho cô.
Khúc Kính ở bên cạnh muốn nói nhưng lại chẳng biết nói gì: "Ông chủ.."
Hắn dùng hết sức lực, nhìn Khúc kính, ánh mắt toàn sự khẩn cầu: "Khúc Kính, đời này tôi không phụ ai, chỉ phụ cô ấy... Ông nhất định phải giúp tôi chăm sóc tốt cô ấy..."
Hắn vừa nói xong, mắt cũng nhắm lại, khóe mắt còn đọng lại một giọt nước mắt.