Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

( Hãy mở bài hát “ Có một loại bi thương “ khi đọc chương này nhé)

Đêm 15.

Bầu trời đêm rất yên tĩnh. Gió lạnh thổi bay góc áo của nàng.

Hàn Sương Mai có chút cô tịch ngồi trên ghế đá, một mình ngắm trăng một mình uống rượu.

“ Một ngày nào đó, khi thời tiết thích hợp,ta hy vọng có thể nói cho chàng biết rằng chàng chính là người mà đời này ta thích nhất"

Tiểu Á Á tiến lại gần, nhỏ giọng nói:” Đêm khuya rồi, nên ngủ thôi"

Hàn Sương Mai nâng ly uống cạn:” Muội nói xem, ta có xinh đẹp không?”

Tiếu Á Á gật đầu:” Rất đẹp"

“ Ta ở bên huynh ấy nhiều năm như vậy. Tại sao huynh ấy lại không nhìn ra tâm ý của ta?”

“ Chủ nhân, nhất định sẽ có ngày trưởng môn hiểu ra"

“ Ngày đó bao giờ thì tới đây", Hàn Sương Mai có chút bất lực nói.

Hôm nay, nàng nói hắn. Cùng nàng ngắm trăng, cùng nàng ăn bánh ngọt. Hắn gật đầu đáp ứng, vậy mà cuối cùng nàng chờ hắn mãi lại nghe người ta nói Sở Y đột nhiên ngã bệnh, hắn nhanh chóng đến chỗ nàng ta, mà quên rằng nàng cũng đang ở đây chờ hắn.

Hàn Sương Mai cúi đầu, từng giọt từng giọt cứ thế đua nhau rơi rớt ướt cả vạt áo của nàng. Nàng ghét gọi hắn là ca ca, nàng cũng ghét hắn gọi nàng một tiếng muội muội. Sư phụ bảo nàng nhỏ tuổi hơn, phải nghe lời hắn, phải gọi hắn một tiếng ca ca. Muốn để nàng xem hắn như huynh ruột, làm sao nàng cam tâm được đây.

“ Ta thích chàng, thực sự rất thích chàng" nàng thật sự đã khóc, giọt nước mắt cất giấu bấy lâu nay cuối cùng cũng không thể giấu được.

“ Ta không ngưỡng mộ mặt trời

Không chiếu sáng đựợc quá khứ của chàng

Có những khoảng tối mà hai chúng ta đều như nhau

Ta rất đố kỵ với thời gian

Có thể thản nhiên mà trôi đi

Không cần cất lời

Cũng không cần ẩn giấu

Có một loại bi thương

Là tên chàng lắng đọng trong quá khứ của ta

Sống cùng ta trong từng nhịp thở, quyết định hình dáng nụ cười của ta

Chẳng thể nào lãng quên…” ( trích bài có một loại bi thương)

Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ thì thật tốt. Chàng là Thanh Di, ta là Sương mai. Hai chúng ta có thể ngây ngô đùa vui cả ngày thật tốt, ta muốn gì chàng cũng sẽ chiều theo ý ta, chỉ có hai ta…

Hàn Sương Mai ngước mắt nhìn về xa xa, nước mắt đã khô rồi. Nàng đưa tay lau đi vệt nước trên mặt:” Muội nói xem, ta dù có xinh đẹp đến đâu. Cuối cùng vẫn không thể lọt vào mắt người mình thích, thì còn ý nghiã gì nữa".

“ Chủ nhân... “ 

“ Cuối cùng, thì ta vẫn không phải là người quan trọng nhất với chàng…”

Trăng đêm  nay thật đẹp mà cũng thật buồn.

Tiểu Á Á buồn bực nói:” Tại sao, chủ nhân lúc nào cũng im lặng không nói ra. Người làm nhiều việc cho Trưởng môn như vậy, tại sao lại một mình chịu đựng…” càng nghĩ cô càng tức tối.

Trưởng môn có quá nhiều việc để lo, nhưng lại không hề hay biết có một số việc tưởng chừng là nhỏ nhặt nhưng lại chẳng hề nhỏ nhặt ấy là một tay chủ nhân đứng phía sau thu dọn. Ai nói, chủ nhân cuả cô chỉ biết uống rượu đâu. Nàng dù tài giỏi đến đâu, cuối cùng vẫn chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi. Đã bao nhiêu lần nàng bị thương, những vết thương ấy đâu chỉ đơn giản là trầy xước bên ngoài. Mỗi một vết thương đều bị hạ độc, vậy mà chủ nhân lúc nào cũng tỏ ra không có việc gì. Chỉ cần là liên quan đến trưởng môn, dù có bệnh nặng thế nào người cũng sẽ bò dậy mà chạy đến đó thật nhanh.

Tiểu Á Á nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt cảm thấy rất đau lòng.

Tập tin gởi kèm:
41-237D29F14C25jpeg

trướctiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK