Chuông một lần nữa lại kêu, đánh thứcmọi suy nghĩ của Thiên Thư.
Giờ ra chơi, ngôi trường lại nhộn nhịp, nhộnnhịp chính là điều cô thấy khó chịu, côthích sự tĩnh lặng hơn.
Người ta nói rằng "Sống luôn cần có lítưởng có ước mơ". Với cô ~ một Thiên Thư lạnh lùng, khô khốc thì ước mơ là gì.Ước mơ với Thư không cần có. Cô sốngvì trả hận cho mẹ cô mà thôi. Con ngườimột khi đã bị cướp đi thứ gì đó yêuthương nhất thì cũng sẽ đau khổ, tráitim thiên thần xưa cũng sẽ được bao bọc trong trái tim lạnh lùng vô cảm của ácquỷ. Thiên Thư ngây thơ hồn nhiên đãchết, hiện tại là Thiên Thư lạnh lùng vàvô cảm. Tin tưởng? Tình yêu? Gia đìnhsao? Cô chính là không cần.
Sáng cô chưa ăn gì, cũng không muốnăn cùg gia đình ông Minh Quân nênThư đi học luôn. Bụng bắt đầu đánhtrống, Thư xuống căn tin trường muađồ ăn. Căn tin trường khá rộng và đẹp,bây giờ cũng khá đông học sinh mua đồ. Thưlấy nhanh một cái bánh và hộp sữa racái bàn trong góc gần cửa sổ ngồi ăn.Bỗng căn tin rầm rộ với tiếng hò hétcủa lũ hám trai và tiêu điểm là do tamhotboy Thiên, Long, Phong gây ra.
-Anh Thiên ơi ngồi đây nè!
-Anh Long ăn gì em lấy choa
-Anh Phong ơi ăn cùng em đây…
Lũ hám trai người xô kẻ đẩy, giọng nói ai ngọt sớt. Ba chàng trai làm ngơ, lấy đồăn ra ngồi bàn Thiên Nhi ~ người yêu Thiên hiệntại.
Thiên Nhi nhảy cóc xin học cùngtrường với Thiên lớp 10a2. Nhìn thấy ba hotboy đang đi về phía mình, Nhi vẫyvẫy tay kéo Thiên ngồi cạnh mình.
Thiên cười hiền ngồi xuống, còn Longvà Phong ngồi đối diện hai người họ. Mọi người nóichuyện vui vẻ, chỉ Long im lặng ăn.
Bỗng Thiên Nhi nhìn thấy Thiên Thưđang ngồi ăn gần đó, cười mỉm quaysang nói với Hạ Thiên:
-Thiên, em sang chào hỏi chị em nhé! Hôm nay chị ấy mới tới đây.
Thiên cười gật đầu. Thấy vậy, Nhi bêphần ăn sang chỗ bàn Thư ngồi, giọngnũng nịu:
-A chị Thư, chị cũng ăn ở đây sao? Em ngồi cùng nhé!
Thiên Thư không nói gì, coi nhỏ như không khí. Vẫn vẻ mặtlạnh nhạt quay người đứng dậy. Nhithấy mình bị làm ngơ tức giận nhưngngoài mặt mắt bắt đầu rưng rưng:
-Chị đừng đi vội, chị không thích thì để em đi vậy Thật xin lỗi.
Cô không có ý định dừng lại, vẻ mặt lạnh bước đi. Cô đang đi vấp phải chân Nhi cố tình chìa ra, ngã cáirầm, sữa còn thừa dính bẩn trên váy. Nhi nhìnThư với ánh mắt hối lỗi, cúi xuống gần cô, ghé tai nóinhỏ:
-Mày nghĩ bơ tao là giỏi sao, dây với tao không xong đâu. Màycũng giống như mẹ mày. Ngu ngốc.
Gặp nhỏ Nhi là một chuyện đủ khiến cô khó chịu rồi, bị nhỏ làm cho ngã lại là một chuyện nữa. Nghe Nhi nhắc tới mẹ mình, lửa hậntrong lòng Thư càng dữ dội. Mặt cô đanh lại, giọng có phần lạnh hơn lúctrước:
- Mày nói gì, nói thử lại xem.
Khí lạnh toát ra từ Thư như bức người. Nhi thấy Thư vậy trong lòng cũng lơm lớp run nhưng nhanh chóng bị Nhiloại bỏ, ngoài mặt vẫn kiêu ngạo, khinhkhỉnh đáp, đủ để hai người nghe:
-Không nghe rõ sao...Hừ! Chị yêu quí à,người em này nói là chị và bà mẹ ngung....
Chưa nói dứt câu thì bỗng " Đốp", trênmá Nhi in đỏ bạt tai của Thư. Nhi ngớra, sau cảm thấy má mình bỏng rát mớihiểu rõ việc gì vừa xảy ra, trợn mắt nhìnThư căm ghét.
Thư gằn giọng, nói khá to:
- Sao không nói tiếp nữa à, con mẹ nó, mày giỏi nói lại tao xem…
Thấy ồn ào, mọi học sinh xung quanh hai người họ,bàn tàn có, thắc mắc có đơn giản vì họngạc nhiên khi thấy có người đán người yêu của hotboy của trường.
Thấy nhiều tiếng bàn tán, Thiên, Long,Phong cũng chú ý đến, hướng đi tớiđám đông. Mọi người chú ý xem tiếpmàn diễn, Nhi ôm má vừa thẹn vừa giậntrừng mắt nhìn Thư, bề ngoài không cóphản ứng gì. Thấp thoáng thấy 3 dángngười con trai đi về phía mình, Nhinhận ra ngay đó là Thiên và 2 ngườibạn, nhỏ thầm cười trong lòng nhưng ngoài mắt đã đỏ hoe rưng rưng nướcmắt, ấp úng nấc lên nói:
- Em...Em xin...xin lỗi.. hức hức...Chịđừng giận...
Thiên đi tới thấy Nhi khóc, chạy vội đếnôm Nhi vào lòng, dỗ dành:
-Chuyện gì? Sao em lại khóc, nín đi.
Nhi nấc lên không nói gì.
Không thấy nhỏ đáp lại, lại nhìn thấy năm ngón tay in đỏ trên má Nhi, Thiên quay ra gằn giọng hỏi:
-Ai?
Một từ hỏi đơn giản nhưng ai cũng hiểuđược ý Thiên. Căn tin không tiếngđộng, học sinh trường ai cũng lặng imxem chuyện.
Thư thờ ơ, tiến lên đốidiện Thiên, giọng lạnh lùng đáp trả:
- Tôi…
Không khí trong phòng trở nên ngộtngạt, ai cũng sững sờ khi nghe cô thẳng thừng đáp, vẻ mặt dửng dưng như không. Ba chàng trai cũng vậy. Vậy nhưng trừ Nhi không quá ngạcnhiên gì về tính cách của cô, nép saulưng Thiên lòng vui mừng.
Có hơi ngớ ra,Thiên mới lấy lại phong độ lúc đầu, nóitiếp:
-Cô là ai? Tại sao đánh Nhi???
-Chả tại sao. Tôi là ai không liên quantới anh.
Thư vẫn thờ ơ nói, tay lại bưng khaythức ăn khi nãy lững thững đi quaThiên, mặt không cảm xúc. Thấy mìnhbị làm ngơ, chạm đến lòng kiêu hãnhcủa bản thân, trong lòng anh tức giận, Thiên, đôi mắt hằn tia đỏ, dùng sức nắm cổ taykéo người Thư lại, khay rơi xuống đất, xoảng một tiếng nghe mà chói tai.
Mặc kệ, anh gằn giọng:
-Cô không biết tôi là ai sao? Biết Nhi làai không mà đánh em ấy?
Không khí âm u bao quanh căn phòng,không 1 tiếng động. Cảm giác đau tử cổtay bị Thiên giữ chặt, cô nhíu mày, đôimắt có phần tức giận, giọng lạnh băng đáp trả:
-Không, okay. Giờ thì bỏ ra.
Câu trả lời đó càng làm cho Thiên tứcgiận, chưa có ai tỏ thái độ đó với anh,không tự chủ càng giữ cổ tay cô chặthơn, cảm tưởng như muốn bẻ gãy xương của cô vậy.
Thấy vui trong lòng nhưng bên ngòai cô tỏ ra sợ hãi, vội kéo tay Thiên, nũng nịu:
- Anh à, thôi mà, là em sai trước chị emkhông có lỗi. Thay mặt em bỏ qua cho chị ấy đi anh.
Anh thấy Nhi nói vậy, lửa giận có phầnnguôi ngoai, buông lỏng cổ tay cô ra,giọng vẫn pha chút giận dữ nói:
-Lần này tôi bỏ qua cho cô nhưng sẽkhông có lần sau đâu. Hãy nhớ đấy. Hừ.
-Ơn phước đấy tôi không cần, buông ra.
Thư trừng đôi mắt lạnh nhìn về phía cổ tay đỏ, mặt mũi xám xịt, giật mạnh ra khỏi tay anh, cúi bê khay rơi mặt, rồi xoay người đi vào trong đám đông.
Thiên phản ứng kịp thì cô đã đi mất dạng, bèn quay lại ngồi ăn, kéotheo Nh, Long và Phong. Phong và Longtừ đầu đứng ngoài xem chuyện khôngnói gì, lặng lẽ quay về.Mọi người cũngtản dần.
Riêng hànhđộng của cô làm cho nhiều người phảitò mò về con người cô. Cũng sự tò mòđó và hứng thú, có 3 người con trai -không ai khác là 3 chàng hotboy cùngchung theo đuổi ý nghĩ về cô:" Cô gái đóthật đặc biệt!".