Hắc long kia tuy cả ngày xuống núi tìm ‘niềm vui’, nhưng cuối cùng vẫn không quên bản thân mình là sư phụ của người ta.
Ngày hôm đó hắn triệu tập các đệ tử lại để giảng dạy. Tiểu hồ nghe mà đầu óc nó ong ong, chữ rơi chữ rớt. Đến cuối buổi học, hắc long phải giữ nó lại để dạy thêm.
Giằng co nửa ngày trời, may mắn, tiểu hồ tư chất thông minh, nhờ hắc long làm phép một lần, nó liền nôn ra nội đan trong người, cũng hiểu thêm được vài điều tu hành chi đạo, tuy rằng biến hình vẫn có chút khó khăn.
Cuối buổi, hắc long phóng mình lên đám mây, nhanh chóng vút đi.
Tiểu hồ chạy như bay về phòng miêu. Thấy miêu đang tập kinh, nó liền kéo chiếc ghế, chống cằm nằm dài trên bàn, nhìn chằm chằm vào miêu.
“Dòm cái gì?” Bị quan sát gắt gao như thế, miêu cảm giác không thoải mái. Hắn liền ngẩng đầu trừng mắt liếc tiểu hồ.
“Ân… Miêu…” Tiểu hồ ngập ngừng một lát rồi lên tiếng.
“Miêu cái gì! Kêu tên ta.” Miêu đóng lại mấy cuốn sách, vẫn trợn mắt nhìn tiểu hồ.
“…”
Thấy tiểu hồ mãi không lên tiếng, miêu tiếp tục, “tốt nhất ngươi nên gọi tên ta, bảo ta ‘Nhân’ (仁)!” Sau đó, miêu hắn đanh mặt, biểu tình đích thị ‘người khác ta còn không cho gọi như thế!’
“Cái gì mà ‘nhân’ (人 – người)? Rõ ràng ngươi là đại miêu!” Tiểu hồ than thở một câu.
“Lầm bà lầm bầm cái gì. Không phải ngươi đang nói chuyện với ta sao? Gọi mau, làm chậm việc ta học kinh bây giờ!” Vừa cằn nhằn, miêu vừa đưa tay bẹo hai má tiểu hồ, không ngừng nắn bóp.
“Na, ‘nhân’ (人)! Sư phụ nói…” Tiểu hồ liền nhả kim đan từ miệng mình ra. “vốn là ta đoạt lấy đan do ngươi luyện thành. Giờ ta trả lại cho ngươi, chính mình sẽ tự luyện một viên!”
“Ngươi nói nhảm cái gì đó?” Xích Tây nhíu mày. “Ngươi không có nội đan trong người, lập tức sẽ chết có biết không? Làm gì mà luyện được một cái mới! Mau nhanh nuốt nó vào. Sau này không được nhả ra trước mặt người khác, không thôi sẽ bị cướp mất!”
“Hay… ta cắn một nửa rồi trả ngươi?” Nhớ rõ khi xưa mẹ nó thường giáo huấn ca ca, đồ vật của huynh đệ mình lấy đi là không tốt, thế nên…
“NUỐT VÀO!!”
Tiểu hồ bị tiếng rống của Xích Tây làm cả kinh, thật nhanh đem nội đan nuốt vào bụng.
“Ngươi đã thuộc về ta, ta không cần nó nữa.” Xích Tây thấp đầu, mở kinh thư ra, tiếp tục học.
Tiểu hồ nằm dài một lúc lâu, rồi nhỏ giọng lên tiếng, “’nhân’ (人), sư phụ dặn những lúc người không có ở nhà, chúng ta phải tự tập kinh tu hành, nhưng ta lại không hiểu mấy hình vẽ ngoằn nghèo này, làm thế nào bây giờ?”
Xích Tây thở dài, quàng hai tay đem tiểu hồ ẵm lên, rồi đặt ở đùi mình. “Ta niệm cho ngươi nghe. Tập xong, ta sẽ dạy ngươi đọc chữ.”
Tiểu hồ nhu thuận gật đầu. Không đến nửa khắc, nó đã hóa trở lại nguyên hình, nhảy phốc lên bàn rồi nằm phịch xuống. Xích Tây bật cười, miệng vừa đọc kinh, tay vừa xoa nhẹ bụng tiểu hồ. Tiểu hồ thích thú bám cả tứ chi vào cánh tay Xích Tây, nâng toàn bộ người lên, cất tiếng cười khanh khách.
Buổi chiều chầm chậm trôi qua trong tiếng cười đùa.
Hòa Dã từ khi học chữ, cách xưng hô với mọi người dần dà thay đổi. Không còn “điệp” a, “hoa” a, mà thay vào là “Thánh”, “Long Dã” vô cùng thân thiết. Nhưng thân nhất vẫn là với ca ca heo mũi dài kia.
Xích Tây cầm lấy tờ giấy Hòa Dã để lại trên bàn, “Thánh nói có Nhân (仁) tìm ngươi, kêu ngươi xuống núi đến chỗ cũ gặp hắn. Ta đi hái thuốc với Hùng Nhất ca ca, để lại cái thư này cho ngươi.”
Nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối thư còn nguệch ngoạc cái mặt cười.
Lúc Xích Tây dạy Hòa Dã viết tên mình, tiểu hồ kia đã thốt lên, “ra ‘nhân’ (人 – người) viết như thế này!” Sau này Xích Tây mới phát giác, tiểu hồ cư nhiên lại đem tên hắn tưởng nhầm là ‘nhân’ (人 – người). Giờ mỗi lần viết ‘nhân’ (人 – người), hắn lại toàn viết cái Nhân (仁) tự. Xích Tây đều phải nín cười đến đỏ cả mặt.
Chỗ cũ dưới chân núi. Xích Tây đọc câu này, khóe miệng chợt nhoẻn cười.
Hôm đó Xích Tây trở về rất muộn. Trăng đã lên cao, hắn mới đẩy cửa bước vào.
Hòa Dã đang ôm gối lăn lộn trên giường, lập tức ngồi dậy; nó muốn cùng Xích Tây nói chuyện, dù gì cũng đã nhịn nửa ngày trời. Cư nhiên khi ấy tiểu hồ đang gật gà buồn ngủ, bộ dáng yêu người lẫn lộn nên nó liền dùng vuốt níu lấy tay áo Xích Tây, cong môi chờ đợi.
Xích Tây cười nhẹ, cúi người định truyền khí.
Hòa Dã đột nhiên ngửi thấy trên người Xích Tây một mùi gay mũi. Nó giật mình lùi lại, tỉnh cả ngủ.
“Sao thế? Không phải ngươi cần truyền khí à? Còn trốn cái gì?” Xích Tây tiến sát lại gần Hòa Dã, liền bị tiểu hồ né ra. Nó nhảy phịch xuống giường, phóng mình qua cửa sổ bỏ chạy.
“Đi đâu đấy? Trời lạnh cóng chết ngươi giờ!” Xích Tây có phần mệt mỏi, nên cũng không quan tâm đến Hòa Dã. Hắn vừa ngả người lên giường, liền đã ngáy o o.
Hôm sau, tiểu hồ trốn mãi trong vạt áo Hùng Nhất, kêu mãi không chịu ra, khiến Xích Tây vô cùng tức giận, “ngươi lại nháo cái gì??”
Hùng Nhất ôn hòa, bỏ mặc câu hỏi của Xích Tây. “Hôm qua ngươi cùng Sơn Hạ vào trấn tập ‘phòng trung thuật’ (chuyện phòng the) sao?”
“Đúng vậy, thì sao?” Phòng trung thuật vốn là điều bắt buộc với kẻ tu đạo, thế nên Xích Tây hắn cũng không bận tâm lắm với chuyện đấy.
“Không nghĩ Hòa Dã mới từng ấy tuổi đã muốn biết đến mùi vị kia a!” Điền Khẩu lắc lư thân mình trên mặc trúc, khoái chí nói.
“Nó thế nào lại biết những chuyện này!” Hùng Nhất liền bác lời Điền Khẩu. “Hòa Dã ngửi không quen mùi son phấn trên người ngươi, chờ nó tan đi, Hòa Dã sẽ trở về, không cần sốt ruột.” Nói xong, Hùng Nhất cầm chổi, bước về phía thiền viện.
Xích Tây khi ấy chỉ có thể hướng mắt nhìn Hùng Nhất mang tiểu vật kia đi. Tiểu hồ nhấp nhô cái đầu bé xíu qua vai Hùng Nhất, rồi thật nhanh chui trở vào trong ngực áo, bộ dáng dường như không vui vẻ là bao.
Ba ngày sau, Hòa Dã mới chịu quay trở về giường Xích Tây.
Lập tức kéo lấy tiểu hồ vào lòng, Xích Tây nói, “Còn chạy nữa, ta sẽ bỏ mặc ngươi.”
Tiểu hồ ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt hiện rõ ý tứ ‘Còn thối như vậy, ta sẽ không để ý tới ngươi.’