Ngày thứ hai khi thức dậy thì hắn đã rời đi, cái phương diện gọn gàng sạch sẽ cùng chuyện tôi tôi làm này của hắn có thể đã khiến Kim Tại Tuấn không chịu nổi, nhưng đối với tôi thì rất thoải mái.
“Anh hai yêu dấu! Em sẽ mang một món quà thật to về cho anh, thời gian này anh đã vất vả rồi~ Hì hì…”
Tôi đeo tai nghe, một tay cầm vô lăng nghe nó hứa hẹn đủ điều, thả chậm tốc độ rồi lái vào nơi đỗ xe, nói:
“Bao giờ em về nước?”
“Cái này a, chắc khoảng một tháng sau đó! Ha ha…”
Tôi hừ nhẹ một tiếng, chuyên chú dừng xe lại:
“Anh hỏi em, hai người trước kia đã làm chưa?”
“Làm cái gì? Nga! Anh hỏi chuyện đó à… Vẫn chưa! Cho nên quan hệ của bọn em cũng không được vững chắc cho lắm! Nếu như bảo anh ấy chờ em quay về rồi lại tiếp tục tình cảm, lúc đó đã quá muộn rồi… Anh hai, lần này anh giúp người ta đi, người ta nhất định sẽ báo đáp anh thật nhiều!” Trong điện thoại truyền ra tiếng khóc nức nở giả mù sa mưa.
Điện thoại di động đột nhiên người gọi đến, tôi qua loa chấm dứt nói:
“Anh có điện thoại, trò chuyện sau nhé.”
“Sao đổi số điện thoại mà không nói cho anh biết một tiếng?” Đối phương rõ ràng là gọi tới để khởi binh hỏi tội.
Tôi không chút lo lắng mà đáp lại:
“Sao em nghe giọng nói có chút đau xót vậy nhỉ?”
Bên trong truyền đến tiếng cười nhẹ của YunHo:
“Ít tự yêu mình đi, tranh cãi với khách hàng là có thể đánh mất công trạng đấy.”
“Vậy phải nhờ anh đối phó với vấn đề công trạng trước khi anh đổi ý rồi, hay chiều nay chúng ta liền ký hợp đồng luôn đi giám đốc Trịnh?”
Nơi hắn đánh bất ngờ thực sự rất nhiều mà cũng rất mạnh, hầu như không nghĩ gì mà đáp ứng ngay tức khắc:
“Có thể.”
Tắt điện thoại, tôi bước vào thang máy, Lý Hạ đang chính thức bày ra một nụ cười quá mức giả dối với tôi, tôi cười lại, trong thang máy chỉ còn tiếng hít thở.
“Nghe nói Kim chủ quản chỉ cần lấy được vị trí thứ nhất trong bộ tháng này thêm một lần nữa thì có thể lập tức lên chức giám đốc khu vực đúng không? Trước tiên chúc mừng anh a!” Lý Hạ cười đầy xảo trá, ai cũng biết rằng hắn ta luôn hận tôi thấu xương, coi tôi như cái đinh trong mắt vì tôi được thăng chức, Lý Hạ lúc này cho rằng bản thân đã được dựa vào Trịnh Duẫn Hạo rồi, ngày ngày đều có thể nâng cao cằm mà nhìn người, thật là khiến kẻ khác buồn nôn.
Lười nhác đối hắn ta mỉm cười, tôi một tiếng cũng không nói mà bước ra khỏi thang máy, dưới con mắt của người khác thì Kim Tại Trung tôi là có chút ngông cuồng, cho dù tôi vì điều đó mà phải trả giá thật đắt, tôi cũng muốn kiên trì cái sự tùy hứng này.
Từ lúc Trịnh Duẫn Hạo đáp ứng việc ký hợp đồng đến nay, da đầu vẫn luôn ngứa ngáy, sau khi dựa theo lệ thường mà liên lạc với hai người khách hàng kia thì vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp, cho nên tâm trí cũng có chút không yên…
Đang ôm hai cánh tay cố gắng nghĩ đến chút phân đoạn sai lầm trong công việc thì có kẻ đã bước tới dối điện tôi, dùng ngón giữa gõ lên bàn làm việc, cười nói:
“Idol khi chìm giữa dòng suy nghĩ của mình quả nhiên rất đẹp trai!”
Là cấp dưới mà tôi thích nhất, Akanishi, một cố vấn cao cấp ưu nhã lạc quan đã hoàn toàn có thể thoát khỏi tôi, quan hệ giữa chúng tôi rất hài hòa, từ khi tôi biết cậu ấy cùng Daniel – giám đốc nguồn tài nguyên nhân lực ở lầu 4 vạn người mê từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, tất cả vấn đề về đồng tính luyến ái đều nhờ cậu ấy giải đáp.
“Akanishi, cậu tới thật đúng lúc.”
Nếu nói cho người này biết chuyện của Kim Tại Tuấn cùng Trịnh Duẫn Hạo, cậu ấy có thể giúp tôi không? Tôi đột nhiên mang theo mục đích mà nhìn cậu ấy, Akanishi mặc dù thông minh không đủ năng lực để đè nén lại tính cách thật của mình, cậu ấy có chút không bình tĩnh mà nhìn tôi ——
“Có đúng là… có chuyện gì cần em làm không?”
“Anh cần đề xuất của em, về —— vấn đề của đàn ông.”
“Dạ? Anh Tại Trung, anh nói thật sao?!” Những lời này là dùng tiếng Nhật mà nói ra, Akanishi có nửa dòng máu Nhật Bản, khi kích động sẽ xổ tiếng Nhật ra.
Tôi nhìn hướng về cánh cửa, vốn muốn xác định cánh cửa đã đóng hay chưa, không nghĩ rằng nơi ấy có một người đàn ông cao ráo đang đứng đó, trên sóng mũi tuấn tú vắt ngang một chiếc mắt kính viền vàng hơi mỏng, lông mày nhàn nhạt, đôi môi vô tình, mái tóc cây cọ dài được buộc lại tùy ý bằng một cọng dây thun, âu phục hưu nhàn màu rượu sâm banh kết hợp với áo sơ mi trắng thuần khiến cho người này nổi bật ngay giữa đám đông.
Anh ta xuất hiện ở cửa từ khi nào?! Giống như khi tôi nói chuyện, anh ta luôn dự thính mà nhìn tôi.
Akanishi giật mình nhìn khách không mời mà đến do Katherine dẫn tới, nghi hoặc hỏi:
“Xin hỏi ngài là vị nào?”
Người mắt kính viền vàng dời ánh mắt từ trên người tôi đi, nói với cậu ấy:
“Tại hạ Thẩm Xương Mân, với tư cách là trợ lý của giám đốc Trịnh Duẫn Hạo mạo muội đến kính thăm người hợp tác cùng – Kim chủ quản.”
Tôi bỗng đứng dậy, vẻ mặt che giấu tâm tư rắc rối phức tạp lúc này của mình, tiến lên đưa tay nói:
“Thẩm tiên sinh khách sáo rồi, tại hạ Kim Tại Tuấn.”
Anh ta đưa tay nhẹ nắm một cái, sau khi buông ra thì bất động thanh sắc mà nhìn vào mắt Akanishi, vào thời khắc mấu chốt, Akanishi vẫn cực kì đáng tin cậy, nghe thấy tôi nói tên của đứa em sinh đôi thì không chút phản ứng không nên có nào, cậu ấy cười hỏi Thẩm Xương Mân có dùng cà phê hay không, Thẩm Xương Mân sau khi khách sáo từ chối Akanishi thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trước khi Kim Tại Tuấn bảo tôi phải đề phòng nguy hiểm, Trịnh Duẫn Hạo gần như tất cả mọi việc đều giao cho một người tên là Thẩm Xương Mân đến lo liệu, anh ta là tâm phúc mà Trịnh Duẫn Hạo tín nhiệm nhất, miễn là qua được cửa ải này của anh ta, Trịnh Duẫn Hạo tuyệt đối sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì.
Nếu trực giác của tôi nói không sai, Trịnh Duẫn Hạo đã ở sau lưng bảo Thẩm Xương Mân điều tra tôi, như vậy bây giờ anh ta đặc biệt tới tìm tôi là có ý gì?… Chẳng lẽ đã bị vạch trần rồi sao?
“Giám đốc Trịnh không biết tôi tới chỗ này.” Anh ta đột nhiên hướng tôi xuất kích.
Tôi nghi hoặc nhìn anh ta:
“Cho nên mục đích anh tới chỗ này là?”
Anh ta cười cười:
“Anh rất thông minh a, không, từ thông minh này rất hạ thấp anh.” Tôi không nói lời nào, trên thực tế là không thể tiếp tục nói, giả bộ vô tội rất dễ xúc phạm anh ta, sẽ trực tiếp bị phán tử hình.
“Tôi muốn biết Kim chủ quản tự nhận mình là loại người gì?”
Giọng điệu của anh ta nhìn giống như đang nói đùa mà hỏi.
Tôi dùng giọng điệu ra vẻ đùa giỡn mà đáp lại:
“Con bạc.”
Sau khi nói xong, hai người đều mỉm cười, anh ta đột nhiên vạch trần tôi:
“Liên bang điều tra một người có anh em sinh đôi hay không rất đơn giản, Kim chủ quản muốn khiêu khích khả năng nhân mạch1 của tôi, một điểm này liền có thể chứng minh anh là một con bạc hoàn hoàn toàn toàn.”
Nếu như đã bị nhìn thấu dễ dàng, tôi cũng dứt khoát thả lỏng, ánh mắt giống như con bạc bỏ mạng chân chính:
“Thẩm tiên sinh tới tìm tôi chính là để chứng minh tôi là một con bạc? Chẳng thú vị chút nào cả!”
Anh ta nghiêng đầu liếc tôi, hiển nhiên cá tính không sợ chết của tôi khiến anh ta cảm thấy không bất ngờ một chút nào cả, đại biểu của Thiên Tác, đồng thời cũng là người thân cận nhất của Trịnh Duẫn Hạo đã sớm nhìn quen cái thói đời nóng lạnh, nên đối với người không biết sống chết, có mắt như mù giống tôi, e rằng là lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Bầu không khí đóng băng thủy chung không có cách nào phá vỡ, chúng tôi chỉ đối mặt, không để mất đi sự tôn nghiêm cùng nguyên tắc của cuộc đối đầu, ánh mắt anh ta từ lạnh lùng nghiêm nghị dần dần thay đổi, trở nên có độ ấm, ngữ khí cũng hòa dịu lại:
“Biết rõ sẽ bị nhìn thấu, biết rõ hậu quả khó lường, chỉ là vì giúp em trai thôi sao? Chỉ là vì lợi ích thôi sao? Vì những điều này mà đưa bản thân đến vực sâu muôn đời muôn kiếp không thể trở lại? Đây không phải chuyện mạo hiểm dành cho người thường, Kim Tại Trung, xem ra anh thật đúng là một hán tử.”
“Cảm ơn anh, trước khi giết chết tôi còn nói lời thật lòng đầy cứt chó như vậy, tôi luôn ghét nhất người giả vờ thâm trầm và ưỡn ẹo, anh đang nghĩ làm sao để giải quyết tôi đúng không? Cái tên Trịnh Duẫn Hạo đó không phải hận không thể đem người dối trá lăng trì sao?”
“‘Lời thật lòng đầy cứt chó’ … ‘Cái tên Trịnh Duẫn Hạo đó’? Ha ha!” Anh ta đưa tay đặt trên cánh cửa rồi hỏi tôi đang đứng đằng sau, “Tôi muốn biết sau khi tôi đi rồi, anh dự định sẽ làm gì?”
Tôi không có ý đứng dậy tiễn khách, ổn định ngồi tại chỗ mà khinh thường nói:
“Cái người cũng tên Kim Tại Trung như tôi trở nên nổi bật vào cái năm phố Wall vô cùng hỗn loạn đó, sợ rằng đã sớm sụp đổ từ năm năm trước rồi.”
Thẩm Xương Mân giống như bị điện giật, toàn thân dao động, thanh âm ngắt quãng nhỏ nhoi của anh ta không ngừng lặp lại lời tôi đã nói:
“Phố Wall… Kim Tại Trung…”
“Sao vậy?”
Anh ta mở cửa, khuôn mặt vẫn duy trì như trước mà hướng ra phía ngoài hỏi tôi:
“Năm năm trước anh thực sự sống ở phố Wall? …”
“Anh không có nghe sai.”
Anh ta trầm ngâm một tiếng, ngữ khí xuất hiện sự nhu hòa không nên có:
“Anh có thể nói dối, cái khác tôi sẽ nghĩ biện pháp.”
_________________
(1) Nhân mạch: Mối quan hệ giữa cá nhân với nhau.