Bầu trời chợt nổi mây đen, cô giương mắt nhìn, trên đầu là một mảnh trời mịt mờ, giống như bất cứ lúc nào mưa cũng có thể kéo đến, như tâm trạng của cô.
Ngồi ngay ngắn trên tàu điện, nhìn thấy xe cộ đến rồi đi, mắt của cô không kìm được đã ươn ướt. Đã nói rằng không muốn nghĩ nữa, nhưng cô lại không khống chế được trung khu thần kinh, trong tự nhiên làm gì có người không cố chấp như thế? Cố Á cảm giác cơ thể mình vừa trải qua một ca phẫu thuật, tuy bị mổ xẻ, nhưng khi thuốc tê hết rồi, toàn thân vẫn còn sinh mệnh… Đại khái là, cô đã vô cùng đau đớn, cho đến khi những vết nứt ở trái tim được hàn gắn lại.
Ai cũng không nói được rằng điều này sẽ kéo dài bao lâu.
Xe đến trạm, cô xuống xe. Khi đi qua siêu thị, nghĩ tới trong nhà đã cạn kiệt lương thực. Cô rẽ vào con đường, vào siêu thị, ném đầy đồ vào xe, tất cả đều là thực phẩm. Bi phẫn biến thành đói khát, xuôi xuôi.
Một khu nhà lớn, cũng chỉ có một cái siêu thị nhỏ, cư dân vùng lân cận muốn mua đồ cho tiện, đều lui tới. Nơi đây cái siêu thị này coi như là độc quyền kinh doanh, không kể sáng trưa chiều tối, việc buôn bán đều rực rỡ. Lượng khách cực lớn, nhưng quầy thu ngân chỉ có hai cái, mua đồ không tốn mấy phút, nhưng xếp hàng ngót nghét nửa giờ.
Cố Á không kiên nhẫn, lấy điện thoại ra lên QQ. Bạn bè trong đây không có tin tức gì, đều gửi tới gửi lui mấy chuyện vớ vấn, nhạt nhẽo. Cô nhàm chán lật mình ghi lại cuộc nói chuyện, ai ngờ rằng, tự nhiên cô không cẩn thận gặp lại tên đàn ông cặn bã vừa trở thành người qua đường. Sợ tức cảnh sinh tình, bi thương quá độ, cô không nhìn anh ta nữa, liếc điện thoại nhưng vẫn không cam lòng.
Trong bức ảnh cô cười ngọt ngào, chắ c chắn không nghĩ tới, bây giờ bị bỏ rơi thảm hại như thế này. Cô cắn răng, quyết tâm, nhấn phím “xóa”. Đi tới thiên trường địa cửu [1] cái quái gì, ai thèm!
[1] Thiên trường địa cửu: trường tồn sánh ngang với trời đất.
Thời gian trôi qua, dòng người tiến lên phía trước, cô đi chậm một nhịp, xe đẩy hàng nặng nề phía sau đụng vào chân cô. Tâm trạng vốn u ám, cho nên chẳng còn vẻ mặt hòa nhã nữa, cô nhíu chặt lông mày bất mãn quay đầu, không ngờ, đập vào mắt là soái ca tóc vàng.
Thấy cô quay đầu nhìn, anh lập tức nheo mắt cười cười, lộ ra vài ba nếp nhăn ở khóe mắt, khóe miệng có hai má lúm đồng tiền, dáng vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời. Cảnh xuân tươi đẹp làm cô đông cứng lại, cho nên nói rằng, ở thế giới chỉ biết nhìn nhận qua gương mặt thì có dáng dấp đẹp trai vô cùng có ích.
“Xin lỗi.” anh chào với giọng gấp gáp.
Thái độ người ta tốt như thế, Cố Á cũng không còn tức giận, sự đau đớn ở chân cũng qua mau, cho nên cô cũng lễ phép cười một cái.
Đến lượt cô, Cố Á cất điện thoại, đem hết đồ ăn đặt lên băng chuyền. Nhân viên thu ngân gõ phím, rồi báo tổng cộng, cô lấy Thẻ ngân hàng Đức ra.
Bác gái thu ngân chà thẻ nửa ngày, vẫn không chà được.
“Cô gái, cô còn có thẻ khác không? Thẻ này không dùng được.”
Cố Á đưa thẻ khác, ai ngờ rằng bác gái nhìn rồi lại nói: “Thật ngại quá, chúng tôi không thu thẻ tín dụng.”
Vì vậy, cô không thể làm gì hơn là đào tiền mặt trong người.
Tổng cộng cô phải trẩ 56 mác [2] 3 đồng, tất cả tiền trên người cô cộng lại, cũng chỉ cố 55 mác 8 đồng, thiếu 5 đồng nữa, cô tìm khắp toàn thân không có. Cả ngày hôm nay toàn mấy cái tình huống gì thế này! Cô không biết làm sao, mọi người ở đằng sau bắt đầu khẩn trương, làm cô hơi bất tiện.
[2] Mác: đơn vị tiền tệ của Đức.
Có chút xấu hổ, nhưng không có cách nào, đành đem đồ định mua trả về, đang muốn mở miệng nói chuyện, tự nhiên một cái tay đưa tới trước mặt cô. Một xu năm đồng rơi trong bàn tay cô.
Ngẩng đầu, cô liền thấy được chủ nhân của cái tay này, chính là anh trai tốc vàng đứng đằng sau cô. Ánh mắt anh vô cùng chói mắt, giống như nụ cười của anh, làm cho cô ngượng ngùng.
Anh đẹp trai không nói lời nào, nhưng anh nhấc tay một cái là cô có thể thoát cảnh khốn đốn, Cố Á nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
Thanh toán xong, vừa ra ngoài cô vừa nhìn, cô choáng váng, mưa bắt đầu rơi như thác lũ. Hạt mưa to chừng hạt đậu tàn sát mọi nơi, cô phóng tầm mắt, thấy một khoảng trời mưa bay lất phất. Mưa xối xả như thế, mang dù chạy cũng không thoát. Nên cô đành lùi lại, tìm một mái hiên, đứng tránh mưa.
Ngây người một lát, mưa càng lúc càng lớn, lạnh như băng. Hạt mưa đánh vào mặt cô, hơi lạnh. Sáng sớm trời trong nắng ấm, nên cô quên cầm áo khoác, kết quả buổi chiều ông trời đã trở mặt. Cô ôm cánh tay, run rẩy, theo bản năng nhìn khắp bốn phía. Không biết từ bao giờ, anh đẹp trai đã đứng bên cạnh. Hiển nhiên, anh ta cũng bị trận mưa này làm cho mệt mỏi.
Cảm giác được có người nhìn mình, anh cũng quay đầu lại. Vì thế, tầm mắt của hai người gặp nhau trong không trung. Anh nhìn cô, lần thứ hai cười.
Một ngày gặp đến 3 lần, vô cùng có duyên.
Cố Á phát hiện, người này rất thích cười, mà nụ cười của anh cũng rất cuốn hút, như cảm giác sau khi mưa tạnh.
Bị anh nhìn thẳng đến đỏ cả mắt, Cố Á dời khuôn măt đi, không nghĩ rằng lúc này anh đẹp trai bắt chuyện: “Cô là người Nhật Bản à?”
Cô lắc đầu, nói: “Từ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa tới.”
Cô nghĩ rằng anh vẫn sẽ tiếp tục tiếp cận, nhưng anh chỉ “ồ” lên, không nói tiếp.
Trong khoảng thời gian tiếp đó, không ai nói chuyện nữa, chỉ có âm thanh mưa gió. Qua gần mười phút, trời dần sáng lên, mưa rơi nhỏ đi, nhưng cô vẫn tiếp tục đứng trú mưa.
Không biết cơn mưa này còn kéo dài bao lâu, Cố Á vừa lạnh vừa đói, không muốn đợi thêm nữa, cắn răng, cúi đầu vọt vào trong màn mưa.
Từ siêu thị về nhà cũng không xa lắm, đi qua một công viên ở ngã tư là rút ngắn được nửa đường. Nhưng mà, bây giờ giông tố ầm ầm, đi dưới cây cổ thụ có thể bị sét dánh trúng. Đây cũng không phải cô nghĩ quá nhiều, mà là mấy hô m trước, cô đọc trên báo rằng, có một con cáo dưới tàng cây, cuối cùng bất hạnh bị Thiên Lôi đánh chết, sau đó cô vô cùng xui xẻo.
Mặc dù bây giờ nhân sinh không được như ý muốn, nhưng thà sống khó còn hơn chết sướng, cô không muốn xuyên không. Cho nên vì lý do an toàn, cô vòng một vòng về nhà.
Hạt mưa không lớn, nhưng tí tách rơi trên đầu, trong chốc lát, mặt cô ướt hết. Đã làm nhiều việc ngốc nghếch, đây là thời điểm bình tĩnh nhìn lại, cô lau mặt, gạt đi nước ở khóe mắt.
Khi sắp về đến nhà, mưa ngừng dần, mặt trời lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đằng sau tầng mây đen. Tâm tình cô thay đổi như tiết trời, âm tình bất định, đi dọc theo đường thằng, phóng tầm mắt nhìn xa, như nhìn vào chính sự khó khăn của cô. Bước nhan hơn tới cửa nhà, đứng trước cửa sắt lớn, Cố Á một tay cầm túi đồ, tay kia tìm chìa khóa trong túi.
Túi rất lớn, còn đựng đầy vật dụng linh tinh, chìa khóa không biết chui vào xó nào rồi. Khuấy nửa ngày cũng không chạm vào, cô vô cùng gấp gáp. Để tiện lục túi, cô để túi mua sắm lên chốt cửa trên, đụng một cái, đồ rơi đầy đất.
Cố Á kêu một tiếng, còn chưa kịp nhặt, bên trong đã có người vội vã đi ra ngoài. Người kia không ngờ cảnh tượng bên ngoài lại như vậy, trong chốc lát không thu chân lại được, một đường tiến tới.
Sau đó chợt nghe một đợt “bụp bụp” giòn tan, mới mua một khay trứng gà, bây giờ ra bã hết rồi.
Thấy thế, Cố Á bỏ qua việc tìm chìa khóa, nhào tới cứu trứng. Tổng cộng mười quả trứng, chỉ còn ba quá lành lặn, còn lại… chết rất thảm.
“Ui, xin lỗi.”
Nghe thấy tiếng nói, Cố Á tức giận ngẩng đầu, chưa kịp mở miệng oán giận, đã thốt lên thanh âm nho nhỏ kinh ngạc: “Sao lại là anh?”
Anh trai tóc vàng kia rất bình tĩnh, hiển nhiên ở siêu thị đã nhận ra cô, nói, “Tôi và cô ở cùng một tầng lầu, chéo nhau.”
Nghe tiếng nhắc nhở kia, cô mới có ấn tượng, thì ra ngày đó trên hành lang gặp được soái ca. Nói ra thì hơi xấu hổ, từ khi tới châu Âu, cô mắc chứng mù mặt. Trừ khi xấu kinh tâm động phách, hoặc đẹp trai đến không có thiên lý, còn đâu cô không thể nhớ nổi. Anh trai này dáng vóc khá tốt, có thể qua được chứng bệnh của cô. Người Âu vốn ngũ quan lập thể, hơn nữa còn ngay thẳng như loài hoa quý hiếm, muốn tìm khuyết điểm cũng không dễ. Cho nên, khi Cố Á nhìn thấy anh, đã thốt lên kinh ngạc ‘thật là đẹp trai’, thán phục xong, lần sau gặp vẫn là người qua đường. Ngược lại là cô, xen lẫn trong một đám người phương Tây, đặc biệt có cảm giác tồn tại.
Nếu đã ở dưới một mái hiên, Cố Á cũng không tiện quá tích cực, lại nói, cô vừa mượn hăm đồng, hộp trứng gà chín đồng chín, coi như huề.
Vì vậy, cô không nhiều lời, ngồi xổm thu thập đống hỗn độn.
Thấy cô ném trứng gà vào thùng rác, anh hơi xấu hố, vò đầu nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô đứng ở ngoài.”
Nói qua cũng phải nói lại, cô cũng có sai, nếu như để túi ở dưới đất thì chả sao, đây lại treo trên tay cầm, vì vậy nghĩ khéo mà hóa ra vụng.
Trai đẹp tóc vàng thấy cô không nói chuyện, tưởng cô giận dữ, càng rúm rõ, nói xin lỗi vài tiếng: “Bây giờ tôi không có thời gian, chờ tôi quay về đền cô một hộp.”
“À, không cần.” Cố Á nói. Không phải thứ gì đáng tiền, chỉ là một hộp trứng gà, tối không ăn là được rồi.
Anh xin lỗi rồi cười cười, không nói gì thêm, đi lướt qua cô.
Cố Á quay đầu nhìn bóng lưng anh, mím môi, xốc lại túi lên lầu.
Tiếp đó, cô ngẩn người, ngẫm nghĩ. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt trời đã tối.
Buổi tối, mơ hồ nghe được tiếng người gõ cửa, cô đã tắm, không có cách mở cửa. Đợi cô tắm xong, mở cửa nhìn, phát hiện cửa có hộp trứng gà.
Không nhiều không ít, vừa đúng bảy quả, bằng số cô làm vỡ buổi chiều.
Còn có một tờ giấy ghi:
Buổi chiều thật ngại quá, trả cho cô hộp trứng gà. Julian Dahai.
Cố Á nhất thời đơ, thì ra anh ấy tên là Julian.
Nhưng mà ‘Dahai’ tiếng Đức không phải là gia đình sao?
Tên này rất đặc biệt, phiên dịch ra lại là Julian Dahai.